Trọng yếu nhất là, Hòe Sơn Nhị Tiêu này là hai huynh đệ. Hòe Sơn Nhị
Tiêu liên thủ, luận sức chiến đấu, so với ai trong sáu cự đầu của tán tu giới đều không kém. Coi như là mấy cái mạnh nhất, cũng không dám nói
nhất định có thể thắng Hòe Sơn Nhị Tiêu liên thủ.
Cho nên, tên tuổi của Hòe Sơn Nhị Tiêu này, ở Nhân loại cương vực vẫn là rất cường đại.
Bởi vì hai huynh đệ này tính cách hung hãn, hơn nữa là ác hán có thù
tất báo, trong mắt không dung hạt cát. Loại người này, tại Nhân loại
cương vực là được hưởng hung danh hiển hách.
Nghe bảo hôm nay đến Tử Yên Tông hắn, dĩ nhiên là Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Cả Tử Yên Tông, như thế nào không vạn phần kinh hãi?
Dùng phong cách của Hòe Sơn Nhị Tiêu, một lời không hợp, tiêu diệt Tử Yên Tông hắn cũng chỉ là sự tình một phút đồng hồ a.
- Tử lão nhi, Tử Yên Tông các ngươi, ở Phượng Minh Hạ Vực hoành hành ngang ngược thì cũng thôi. Sao lại dám ra ngoài rêu rao?
Cửu Ô Lão Tổ có chút khó hiểu, Tử Yên Tông này, làm sao lại có thể đắc tội Hòe Sơn Nhị Tiêu chứ?
Tử Yên Tông lão tổ cười khổ không thôi, loại sự tình này, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
- Cửu Ô lão nhi, chuyện cũ không đề cập tới cũng thế. Dù sao, Tử Yên
Tông ta là quả quyết không thể nào chủ động đi trêu chọc tiền bối Đế
cảnh, hết thảy đều là hiểu lầm mà thôi.
- Hiểu lầm? Đắc tội Hòe Sơn Nhị Tiêu, người ta mới không cùng ngươi
nói hiểu lầm. Cũng là vận khí của ngươi tốt, đụng phải Hòe Sơn Nhị Tiêu
giai đoạn này. Nếu đổi lại Hòe Sơn Nhị Tiêu trước kia, chỉ sợ Tử Yên
Tông các ngươi đã xoá tên rồi.
- Vì sao?
Mọi người động dung.
- Ngươi không phải không biết chứ? Nghe nói qua Lưu Ly Vương Thành chưa?
Cửu Ô Lão Tổ cười ha hả nói.
- Nói nhảm, Lưu Ly Vương Thành là thế lực mạnh nhất Nhân loại cương vực, ai không nghe nói qua?
- Hòe Sơn Nhị Tiêu này đầu nhập vào Lưu Ly Vương Thành, ngươi không phải không biết chứ?
Cửu Ô Lão Tổ cười nói.
- Năm đó Hòe Sơn Nhị Tiêu cùng Đan Hỏa Thành Đan Cực Đại Đế lui tới
mật thiết. Về sau không biết vì cái gì, lại chuyển quăng Lưu Ly Vương
Thành Giang Trần Thiếu chủ.
- Nghe nói, Giang Trần Thiếu chủ kia làm việc nhân nghĩa, rất giảng
nguyên tắc. Hòe Sơn Nhị Tiêu này, có lẽ cũng là bởi vì thành thuộc hạ
của Giang Trần Thiếu chủ, cho nên phong cách hành sự, mới không giống
trước kia. Bằng không thì Tử Yên Tông của ngươi, lần này nhất định là
gặp nạn.
Đoạn thời gian trước, Cửu Ô Lão Tổ vừa rời Phượng Minh Hạ Vực, ra ngoài lưu lạc, đúng lúc tham gia Long Hổ Phong Vân Hội.
Chỉ có điều, lúc ấy hắn xen lẫn trong đội ngũ tán tu, không có hiển sơn lộ thủy.
Cũng bởi vậy, Cửu Ô Lão Tổ nghe được rất nhiều tin tức về Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng được chứng kiến chân diện mục của Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Từ trên xuống dưới Tử Yên Tông nghe xong lời này, cả đám mới chợt minh bạch.
Vì cái gì Hòe Sơn Nhị Tiêu kia bỗng nhiên thu tính, không giết người
nữa. Nguyên lai không phải bọn hắn nhân từ thiện lương, mà là vì Lưu Ly
Vương Thành Thiếu chủ ước thúc.
Tử Yên Tông lão tổ cười khổ nói:
- Thật không nghĩ tới, ở đây còn có nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy. May mắn, may mắn.
Bất quá, có một gã trưởng lão tâm tư nhanh nhạy, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Lão tổ, Lưu Ly Vương Thành Giang Trần Thiếu chủ kia, họ Giang?
Tử Yên Tông lão tổ gật gật đầu, bất quá, hắn lập tức nghe rõ ý tứ của trường lão này, sắc mặt hơi đổi.
- Cửu Ô lão nhi, ngươi nói Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, trước kia
không phải gọi Chân thiếu chủ sao? Về sau nghe nói là Giang Trần Thiếu
chủ. Hắn ở phàm tục, tính danh gọi là Giang Trần?
Trước đây ít năm Tử Yên Tông lão tổ một mực bế quan tu luyện, đối với sự tình ngoại giới căn bản không có chú ý. Gần đây sau khi xuất quan,
lại không có ra ngoài nghe tin tức gì.
Bởi vậy, đối với sự tình của Lưu Ly Vương Thành, cũng chỉ là nghe thấy chiếm đa số.
- Nói nhảm, Giang Trần vốn là tên của hắn. Chuyện này, không phải
ngươi chưa nghe nói qua chứ? Tử lão nhi ngươi, lúc nào cô lậu quả văn
như thế?
Đối mặt Cửu Ô Lão Tổ chế nhạo trào phúng, biểu lộ của Tử Yên Tông lão tổ ngưng trọng, vậy mà không có phản bác, mà thì thào tự nói, không
ngừng cười khổ.
- Giang Trần Thiếu chủ, Giang Trần Thiếu chủ... Có lẽ, thật là như vậy đi.
Cả Tử Yên Tông, hiện tại rất nhiều người đều suy đoán đến cái gì. Phụ tử Giang Đồng cùng Giang Vũ kia họ Giang, Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ
gọi Giang Trần
Cái này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, có thể làm cho
Hòe Sơn Nhị Tiêu tự mình đến đây tiếp đệ tử họ Giang, nhất định là cùng Giang Trần Thiếu chủ kia có quan hệ
Nói không chừng, là tộc nhân của Giang Trần Thiếu chủ, thậm chí là huyết nhục chí thân.
Nghĩ tới đây, Tử Yên Tông lão tổ có chút ngồi không yên. Nếu như
chân tướng thật sự là như thế, vậy Tử Yên Tông hắn thật đúng là đem sự
tình náo đại.
Tộc nhân của Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, lại bị Tử Yên Tông hắn bắt, trọn vẹn lưu lạc mười năm.
Cất bước võ đạo, mười năm tuy không phải tính quyết định, nhưng cũng là mười năm cực kỳ mấu chốt.
Từ trên xuống dưới Tử Yên Tông, quả thực không dám nghĩ tới. Việc này một khi nghĩ kỹ, bọn hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt, cơ hồ đứng không
vững.
Loại sự tình này, hoàn toàn chính xác nghe rợn cả người.
Toàn bộ Tử Yên Tông, cả đám thất hồn lạc phách, đã may mắn, lại lo lắng.
May mắn chính là, Hòe Sơn Nhị Tiêu kia không có đại khai sát giới. Lo lắng là, nếu như phụ tử Giang Đồng Giang Vũ kia thật sự có quan hệ với
Giang Trần Thiếu chủ. Bọn hắn sở tác sở vi, sau khi Giang Trần Thiếu chủ biết được, sẽ tha thứ Tử Yên Tông bọn hắn sao?
Cái này thật đúng là khó mà nói.
Dù sao, Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ địa vị cao cả, tất nhiên là sĩ
diện. Tử Yên Tông bọn hắn làm ra sự tình hoang đường như thế, hoàn toàn
là đánh mặt Lưu Ly Vương Thành a.
Loại sự tình này, dù Giang Trần Thiếu chủ khởi binh đến thảo phạt bọn hắn, vậy cũng nói qua được a.
Cả đám không yên lòng, đối với Linh Ô Các Cửu Ô Lão Tổ tới chơi, phản ứng cũng đạm mạc vô cùng. Toàn bộ Tử Yên Tông, hiện tại chỉ cảm thấy
trước mắt u ám, tiền đồ của Tử Yên Tông, triệt để bịt kín một bóng mờ.
Hiện tại bọn hắn chỉ cầu Giang Trần Thiếu chủ đại nhân có đại lượng,
không so đo với lũ tiểu nhân như bọn hắn. Nếu không, Tử Yên Tông tất
vong.
Dù bọn hắn tự tin thế nào, dù ngang ngược thế nào, đó cũng là ở trong Phượng Minh Hạ Vực. Ra Phượng Minh Hạ Vực, bọn hắn cái gì cũng không
tính.
Giang Trần muốn thu thập bọn hắn, chỉ nói mấy câu, vậy là đủ rồi.
Không yên lòng tiễn người Linh Ô Các đi, toàn bộ Tử Yên Tông tình cảnh bi thảm, rất có một loại cảm giác tận thế tiến đến.
Loại hào khí áp lực này, làm cho Doãn Hồng Tuyết càng khẩn trương.
Hiện tại, nàng cũng triệt để tinh tường, mình rốt cuộc tạo bao nhiêu
nghiệt, đắc tội người đáng sợ cỡ nào.
Buồn cười chính là ngày bình thường, nàng còn cảm thấy đôi phụ tử kia đê tiện, cảm thấy huyết mạch của người ta đê tiện.