Giang Trần ngược lại là khoan thai tự đắc, hắn suy tính, theo thời gian
trôi qua, giờ phút này có lẽ cha mẹ đã trở về địa bàn của Lưu Ly Vương Thành.
Chỉ cần trở lại địa bàn của Lưu Ly Vương Thành, trở lại
Thiếu chủ phủ, thì dù Đan Cực Đại Đế tự mình giết đến Lưu Ly Vương
Thành, cũng mơ tưởng làm gì được bọn hắn.
Đã không có lo lắng về sau, tâm tình của Giang Trần càng thêm buông lỏng. Mỗi ngày ở trong động phủ tu luyện, minh tưởng.
Theo thời gian trôi qua, Giang Trần ở Hoàng cảnh nhị trọng đỉnh phong, mỗi
một ngày đều tích lũy, mỗi một ngày đều tiến bộ. Hắn có dự cảm, mình
cách Hoàng cảnh tam trọng, đã càng ngày càng gần rồi.
- Chẳng lẽ, muốn ta ở trong động phủ, đột phá đến Hoàng cảnh tam trọng?
Giang Trần ngược lại không có bao nhiêu áp lực, động phủ này là địa bàn của
hắn, ở trong địa bàn của mình, những người kia muốn tìm được hắn, tuyệt
không có dễ dàng như vậy.
Giang Trần khoan thai tự đắc ở trong
động phủ tu luyện, tâm tính phi thường buông lỏng. Thế nhưng mà những Đế cảnh bên người Đan Cực Đại Đế, nhất là hai gã Đế cảnh của Thiên Long
Phái, lại dẫn đầu thiếu kiên nhẫn rồi.
Ngữ khí của Long Bá Tương vô cùng nôn nóng:
- Đan Cực Đại Đế, ôm cây đợi thỏ như vậy, lúc nào mới xong a? Đến cùng
phía trước có núi đao biển lửa gì, ngươi lại kiêng kỵ như vậy, giẫm chân tại chỗ?
Toàn bộ Thượng Bát Vực có bát đại Nhất phẩm tông môn,
cũng chỉ có người của Thiên Long Phái, mới dám làm càn nói chuyện cùng
Đan Cực Đại Đế như thế.
Đan Cực Đại Đế nhướng mày, hiển nhiên, hắn đối với ngữ khí của Long Bá Tương, cũng là cực kỳ khó chịu.
- Bá Tương đạo hữu, ngươi đã không tin được bổn đế, vậy ngươi đi dò xét đi.
Đan Cực Đại Đế ôn hoà đáp lại.
Sở dĩ hắn mời Thiên Long Phái tham gia, đó là bởi vì trước kia Giang Trần
mang theo rất nhiều cường giả Đế cảnh. Hôm nay những cường giả Đế cảnh
kia đã tản. Người của Thiên Long phái, cũng trở nên có cũng được mà
không có cũng không sao rồi.
Đã như vậy, Đan Cực Đại Đế cũng không cần phải nhân nhượng Long Bá Tương cái gì.
Long Bá Tương nghe vậy, càng thêm tức giận.
- Ta đi dò xét? Tâm Vân Đại Đế không phải người của Thiên Long Phái ta.
Nếu như là người của Thiên Long Phái ta, hắn mất tích lâu như vậy, Long
Bá Tương ta nhất định là cái thứ nhất đi vào.
Nói gần nói xa, Long Bá Tương này lại ép buộc Đan Cực Đại Đế.
- Long Bá Tương, lời này của ngươi có ý tứ gì?
Một gã Đại Đế râu dài của Đan Hỏa Thành, nghe vậy lại không vui.
Đại Đế râu dài này, là cường giả Đế cảnh bài danh Top 3 của Đan Hỏa Thành, phong hào Vân Lan Đại Đế.
- Hừ, ta ý tứ gì cũng không có.
Long Bá Tương cười quái dị một tiếng.
Vân Lan Đại Đế tức giận không vui nói:
- Đan Cực bệ hạ có ý định của Đan Cực bệ hạ, nếu ngươi nóng vội, có thể đi trước, ai cũng không ngăn trở ngươi.
- Hắc hắc, chẳng lẽ ta là người không mời mà tới sao? Nếu như các ngươi không đi Thiên Long Phái, ta há sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Ngữ khí của Long Bá Tương vẫn là bất âm bất dương.
- Đã đủ rồi.
Đan Cực Đại Đế lạnh lùng lườm Long Bá Tương.
- Long Bá Tương, bổn đế kiên nhẫn có hạn. Ngươi muốn đi, hiện tại cút
ngay, không lăn, thì đừng nói nhảm nhiều như vậy. Đừng tưởng rằng Thiên
Long Phái ngươi là người nổi bật trong Nhất phẩm tông môn, bổn đế liền
không dám đắc tội.
Không thể không nói, một khi Đan Cực Đại Đế nảy sinh ác độc, lực uy hiếp vẫn là rất lớn.
Sắc mặt Long Bá Tương kia một hồi xanh, một hồi bạch. Cuối cùng vẫn là bị
đồng bạn lôi kéo, thở phì phì đặt mông ngồi xuống, không dám tiếp tục mở miệng chống đối.
Bất quá, nhìn cái thần sắc kia, hiển nhiên vẫn rất không phục.
Cao Sầm Đại Đế lại nói:
- Bệ hạ, thuộc hạ có một kế sách.
- Kế sách gì?
Con mắt của Đan Cực Đại Đế sáng ngời, Cao Sầm Đại Đế ở Đan Hỏa Thành là quân sư, đa mưu túc trí, kế sách rất nhiều.
- Giang Trần kia, lần này đi Nguyệt Thần Giáo, không phải thay cha mẹ của hắn cầu hôn sao?
- Ân, là có chuyện như vậy. Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch kia,
năm đó thất lạc một hài nhi, lại là mẫu thân của Giang Trần.
Những tin tức này, Đan Cực Đại Đế cũng là gần đây mới biết được.
- Đúng vậy, lần này, Giang Trần mang đi mẹ của hắn, lại không có mang đi
thân muội muội. Thánh Nữ Từ Thanh Tuyền của Nguyệt Thần Giáo Thanh
Nguyệt nhất mạch.
Cao Sầm Đại Đế khẽ cười nói.
- A? Ý của ngươi là?
Trong nội tâm Đan Cực Đại Đế khẽ động, đầu óc cũng phi tốc chuyển động.
- Bệ hạ, Giang Trần này không phải gần đây quảng cáo rùm beng nhân nghĩa
sao? Từ Thanh Tuyền kia là thân muội muội của hắn, nếu như rơi vào trong tay chúng ta, hắn có đi ra hay không? Hay sẽ làm rùa đen rút đầu?
Cao Sầm Đại Đế nói, làm cho nét mặt âm trầm của Đan Cực Đại Đế, tách ra một nụ cười quái dị.
- Biện pháp này, đáng giá nếm thử a.
Bên người Đan Cực Đại Đế, lại có một gã Đế cảnh phụ họa nói.
- Đúng vậy, bệ hạ, bắt được thân muội muội của tiểu tử Giang Trần, còn sợ hắn không thúc thủ chịu trói? Dù tiểu tử này nhát gan sợ chết, không
dám ra. Hắn có thể thoát được nội tâm áy náy, có thể thoát khỏi Tâm
Ma kia sao? Chỉ cần trong lòng của hắn sinh ra Tâm Ma, hắn cả đời này,
mơ tưởng leo lên võ đạo đỉnh phong.
- Bệ hạ, cái chủ ý này rất không tệ, để cho ta đi một chuyến a.
- Ta cũng đi.
- Bệ hạ, lại kêu người của Thiên Hà Cung và Thiên Âm Tự, cùng tiến về
Nguyệt Thần Giáo. Miễn cho Nguyệt Thần Giáo không cảm thấy được, ta sẽ
cho bọn hắn một hạ mã uy.
Những thứ này, mỗi một cái đều tuyên bố kêu lên.
Đan Cực Đại Đế trầm tư một lát, trên mặt cũng hiển hiện một tia hung hãn.
Một không làm, hai không ngớt. Nguyệt Thần Giáo kia cùng Lưu Ly Vương
Thành câu kết làm bậy, đã sớm xúc động điểm mấu chốt của Đan Cực Đại Đế.
Hôm nay, có một cơ hội như vậy, Đan Cực Đại Đế nói không động tâm đó là giả.
Nếu như nói trước kia Đan Cực Đại Đế hắn còn cần cân nhắc danh tiếng, cân
nhắc thanh danh. Như vậy hôm nay, Đan Hỏa Thành cùng Lưu Ly Vương Thành đã vạch mặt, song phương dĩ nhiên là mình trần ra trận. Trận doanh cả
Nhân loại cương vực, trên cơ bản đã chia làm hai nửa.
Một phương quăng hướng Lưu Ly Vương Thành, một phương khác ủng hộ Đan Hỏa Thành hắn.
Đương nhiên còn có phái trung lập. Nhưng nếu như hai tốp thế lực này xung đột không ngừng tăng lên, phái trung lập, cũng khó tránh khỏi cuốn vào vòng xoáy tranh đấu.
Cho nên, đã xé rách da mặt, thì không có gì phải kiêng kị rồi.
Ánh mắt của Đan Cực Đại Đế đảo qua trước mặt tất cả Đại Đế:
- Lần đi Nguyệt Thần Giáo này, phải có sáu đạo hữu cùng một chỗ tiến về trước, bổn đế mới có thể yên tâm.
Nguyệt Thần Giáo có ba Đại Đế, hơn nữa ưu thế địa lợi. Nếu như không có sáu gã Đế cảnh, chỉ sợ không làm gì được Nguyệt Thần Giáo.
Chớ nói chi là từ Nguyệt Thần Giáo mang đi Từ Thanh Tuyền.
Vân Lan Đại Đế là cái thứ nhất xung phong nhận việc:
- Đan Cực bệ hạ, để cho Vân Lan ta đi một lần.