Độc Tôn Tam Giới

Chương 2297: Khuynh sào mà vào

Hơn nữa, ở trong động phủ này, trạng thái võ đạo của đối phương, hiển
nhiên cũng chịu ảnh hưởng, tuyệt đối không phải thực lực đỉnh phong.

Nếu như là ở bên ngoài công bình giao chiến, không có bất kỳ âm mưu, Giang
Trần tự hỏi chính diện đối kháng, Vân Tiêu Kim Đấu trận ở trạng thái
tiểu thành, tuyệt đối là đánh không lại Tâm Vân Đại Đế.

Sau khi diệt Tâm Vân Đại Đế, Giang Trần thuận tay trảo một cái, nắm Trữ Vật Giới Chỉ của Tâm Vân Đại Đế vào tay.

Đồng thời thanh Câu Hồn Liên kia, cũng bị Giang Trần bỏ vào trong túi.

Chỉ là, trong Trữ Vật Giới Chỉ của Tâm Vân Đại Đế, ngoại trừ có rất nhiều Linh Thạch ra, thì chỉ có một ít đan dược.

Bất quá để cho Giang Trần kinh hỉ là, Tâm Vân Đại Đế này, vậy mà cũng có
một miếng Đế Lâm Ngự Giáp Phù cùng một miếng Đế Lâm Chân Cương Phù.

Cái này để cho Giang Trần tấc tắc kêu kỳ lạ:

- Tâm Vân Đại Đế này, bản thân là cường giả Đế cảnh, sao trên người còn
có phù lật bực này? Chẳng lẽ là chuẩn bị cho hậu bối? Lại bị ta nhặt
được đại tiện nghi?

Đương nhiên, Giang Trần để ý nhất, là Linh Thạch của Tâm Vân Đại Đế.

- Tâm Vân Đại Đế này, quả nhiên là có tiền, tùy tùy tiện tiện ra ngoài,
trên người cũng mang nhiều Linh Thạch như vậy. Ba tỷ a, chậc chậc...

Hiện tại, Giang Trần khắp nơi đều là thời điểm tiêu hao Linh Thạch, ba mươi
ức này, trọn vẹn tiếp cận đấu giá hai viên Tùng Hạc Đan, cho dù là cường giả Đại Đế, cũng có rất ít người tùy thân mang theo nhiều như vậy.

Cũng chỉ có loại thế lực kiếm tiền vô số như Đan Hỏa Thành, cường giả Đế cảnh của bọn hắn mới giàu như thế.

Linh Thạch tiêu vặt trên người cũng có ba mươi ức, chứng minh tài phú chính
thức của Tâm Vân Đại Đế, so với số này càng muốn khoa trương.

Sau khi đắc thủ, Giang Trần thanh lý hiện trường thoáng một phát, tiếp tục
trở lại không gian ẩn nấp, bắt đầu ôm cây đợi thỏ. Hiện tại hắn hết sức
bảo trì bình thản.

- Tên Đan Cực kia, chính mình không chịu tiến vào, lại phái thủ hạ đi tìm cái chết. Hi vọng tiếp theo đi vào là hắn.

Nếu như đi vào là Đan Cực Đại Đế, Giang Trần sẽ không chút khách khí, thúc dục cấm chế kia, diệt sát Đan Cực.

Chỉ cần tiêu diệt Đan Cực, Đan Hỏa Thành sẽ Quần Long Vô Thủ. Tình huống
của chúng, so với Lưu Ly Vương Thành không có Khổng Tước Đại Đế càng
thêm không xong.


Khổng Tước Đại Đế mất tích, dù sao còn có Giang Trần hắn.

Nếu như Đan Cực Đại Đế vẫn lạc, hiện tại Đan Hỏa Thành căn bản không có người có tư cách đứng ra gánh đại cục.

- Liền xem lão tiểu tử Đan Cực đó, có gan đi vào hay không.

Giang Trần cũng không đi ra khiêu khích, ôm cây đợi thỏ, giết một cái tính
toán một cái. Loại phương pháp này, tuy chậm, nhưng rất bảo hiểm.

Mấu chốt nhất là, tiền lời rất cao.

Một Tâm Vân Đại Đế, cũng đã có hồi báo cao như thế. Giang Trần thực hận không thể bảo Đan Cực Đại Đế phái từng người tiến vào.

Đám người Đan Cực Đại Đế ở ngoài động phủ, đợi đã lâu, lại thủy chung không nghe được trong động phủ có bất kỳ động tĩnh gì.

Có người nhịn không được nói:

- Đan Cực bệ hạ, Tâm Vân Đại Đế đi vào đã lâu rồi, nếu có tin tức mà nói, đã đi ra a?

- Đúng vậy, nếu như dò đường, có lẽ đã sớm dò xét tốt. Ta đoán chừng trong này nhất định có vấn đề.

- Tâm Vân Đại Đế thủ đoạn cao mình như vậy, dù có vấn đề gì, hắn cũng không sợ a?

- Ai, cũng khó mà nói, tiểu tử Giang Trần kia quỷ kế đa đoan, hiện nay đã không chỉ có một Đại Đế chịu thiệt trong tay hắn, chết trong tay hắn,
cũng có mấy cái.

Những Đại Đế này ngươi một lời, ta một câu, nhưng ai cũng không chịu xung phong nhận việc.

- Đan Cực bệ hạ, có lẽ còn có một khả năng. Chính là Tâm Vân Đại Đế đã bắt được tiểu tử Giang Trần kia, đang thẩm vấn hắn?

Lời này, lại nhắc nhở Đan Cực Đại Đế.

Mặc dù hắn biết Tâm Vân Đại Đế xưa nay đối với hắn coi như trung thành.

Thế nhưng mà, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, đến cùng có mấy người có thể
bảo trì trung thành, đây là sự tình khó mà nói. Nếu như Giang Trần thực
rơi vào trong tay Tâm Vân Đại Đế, thứ tốt trên người Giang Trần, nói
không chừng làm Tâm Vân Đại Đế sinh nhị tâm.

Nghĩ tới đây, trong
lòng Đan Cực Đại Đế nghiêm nghị, đột nhiên, ngược lại có chút hối hận
mình liều lĩnh, vậy mà chỉ phái một người?

Nếu như phái hai người tiến vào, lẫn nhau có giám sát, có lẽ sẽ khá hơn một chút.

- Bệ hạ, hao tổn như vậy, cũng không phải biện pháp. Nếu không, mọi người cùng nhau xông vào, thực có chuyện gì, nhiều người thế lớn, cũng gánh

vác được a.

Cao Sầm Đại Đế kia lại hiến lời nói.

Đan Cực Đại Đế gật gật đầu, hôm nay tình huống này, cũng chỉ có thể như thế.

- Chư vị, cái động phủ này có chút kỳ quặc, Tâm Vân Đại Đế một đi không
trở lại. Hôm nay, cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng một chỗ đi vào
dò xét đến tột cùng, còn có người lâm trận lùi bước không?

Thần sắc của Đan Cực Đại Đế lạnh lùng, đảo qua trước mặt cả đám.

Tất cả mọi người đi vào mà nói, những người khác tự nhiên không có ý kiến.
Dù động phủ này lại đáng sợ, đi thông Địa Ngục U Minh, có nhiều cường
giả đỉnh cấp như vậy, cũng có thể giết ra một con đường sống.

- Đan Cực bệ hạ, ngươi là người tâm phúc, chúng ta nghe theo ngươi.

Thiên Hà Cung Chủ là cái thứ nhất vuốt mông ngựa nói.

- Đúng, Đan Cực bệ hạ, ngươi ra lệnh a.

Thần sắc của Đan Cực Đại Đế nghiêm trọng:

- Nếu như thế, mọi người nâng tinh thần lên. Lần hành động này, chỉ cho
phép thắng, không cho phép bại. Người trợ giúp bổn đế bắt giữ Giang
Trần, tất có trọng thưởng.

Muốn nói lập tức tiêu diệt Giang Trần, Đan Cực Đại Đế thật đúng là có chút không bỏ được. Không phải hắn quý
tài Giang Trần đến cỡ nào.

Mà là không bỏ được tài hoa đan đạo của Giang Trần.

Cho nên, Đan Cực Đại Đế muốn bắt sống, những tài hoa đan đạo, cùng với nội
tình đan đạo kia của Giang Trần, đều làm Đan Cực Đại Đế rất ghen ghét.

Tùng Hạc Đan, Đế Lăng Đan, Hoàng Đằng Đan...

Những đan dược như sấm bên tai này, chấn kinh cả Nhân loại cương vực, kỳ thật cũng chấn kinh Đan Cực Đại Đế. Hắn có một thời gian, cơ hồ là hoài
nghi, không phải mình già rồi chứ? Thời đại thuộc về mình, rốt cục đã
xong sao?

Tiểu tử Giang Trần này, hẳn là Thượng Thiên phái tới
chung kết thời đại của hắn, chung kết thời đại Đan Hỏa Thành trường kỳ
xưng bá Nhân loại cương vực sao?

Bất quá, ý nghĩ này, Đan Cực Đại Đế chỉ chợt lóe lên.

Một đời kiêu hùng, không tới thời khắc cuối cùng, đó là tuyệt đối sẽ không nhận thua.

Đan Cực Đại Đế thấy tất cả mọi người kích động, lại lần nữa cảnh cáo nói:

- Chư vị, sự tình ra khác thường tất có yêu dị. Tâm Vân Đại Đế đi vào lâu như vậy, bổn đế lo lắng hắn gặp phải phiền toái. Bởi vậy, chư vị đi
vào, phải coi chừng, nhất là đội hình không thể tán loạn. Nếu không, bị
tiểu tử kia tập kích bất ngờ, vậy cũng đừng trách bổn đế không có sớm
nhắc nhở mọi người.

Nói đến đây, Đan Cực Đại Đế vung tay lên:

- Đi.

Hơn hai mươi tên Đế cảnh, cơ hồ là cùng lúc lao vào.