̃o gia tử Diệp Trọng Lâu. (2)
Giang Trần mời lão gia tử vào bên treong, lại đi tới trước mặt Thang Hồng, vỗ vỗ cánh tay Thang Hồng, nói:
- lão Thang, không tệ a, những năm này thoạt nhìn rất có tiến bộ.
Giang Trần có thể nhìn ra được Thang Hồng hiện tại không ngờ lại có thực lực Thánh Cảnh sơ giai. Tới gần Thánh Cảnh trung giai.
Cho dù là vì huyết mạch Chân Long cải tạo, thế nhưng cũng đã vô cùng không tệ rồi.
- Hắc hắc, những năm qua lão gia tử luôn một mực thúc giục đệ nha.
Thang Hồng cũng có chút đắc ý nói. Khi hắn ở Bảo Thụ tông, ngay cả mình có thể tiến vào Nguyên Cảnh hay không hắn cũng không có nắm chắc.
Hiện tại mười năm qua đi, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện. Thế nhưng mà đối với Thang Hồng hắn mà nói, cảm nhận lớn nhất của hắn chính là thực lực của mình tăng lên rất nhiều.
- Thang Hồng, người ta khe nnguoiw hai câu, ngươi còn dám đắc ý nói vậy? Trước mặt Giang Trần ngươi có gì đáng để đắc ý cơ chứ?
Lão gia tử thấy Thang Hồng lên mặt, lập tức dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn.
Thang Hồng cười toét miệng, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Hắn vỗ ót, nói:
- Đúng vậy, so với Trần ca huynh, một chút bổn sự của lão Thang ta quả thực không phải là cái rắm gì a. Trần ca, nói về huynh quả thực là truyền kỳ a. Huynh biết không, chúng ta lang thang bên ngoài, sau khi nghe được tin tức về huynh, ban đầu đều không thể tin được. Về sau lão gia tử phân tích rất nhiều chi tiết, thì mới cảm thấy Giang Trần thiếu chủ mà người ta nói bên ngoài rất có thể là Trần ca huynh nha.
- Cho nên chúng ta lập tức trở lại.
Thang Hồng cười hắc hắc. Hiển nhiên hắn vô cùng vui vẻ.
Thang Hồng từng được Đan Kiền Cung đào tạo qua, đối với Đan Kiền Cung cũng có cảm tình. Lúc trước nghe nói Đan Kiền Cung bị diệt, hắn còn cảm thấy tức giận, cảm xúc bất ổn.
Hiện tại nghe thấy Đan Kiền Cung trùng kiến, mà Giang Trần, người hắn sùng bái nhất ngăn cơn sóng dữ. Chẳng những trợ giúp Đan Kiền Cung trùng kiến tông môn. Hơn nữa lại là thiếu chủ Lưu Ly vương thành vang danh thiên hạ.
Chuyện này khiến cho Thang Hồng vừa kinh ngạc, vừa tự hào.
Nhớ năm đó mọi người cùng nhau thí luyện ở Bất Diệt linh sơn, mười năm trôi qua, chênh lệch giữa song phương không ngờ lại thoáng cái kéo dài tới như vậy.
Trong lúc hàn huyên, Đan Phi nhận được thông báo, nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy lão gia tử, hai mắt Đan Phi đỏ ửng, hai mắt đẫm lệ.
Cảm tình của Đan Phi đối với lão gia tử cũng rất sâu, nàng nhào vào trong ngực lão gia tử, nói:
- Lão gia tử, Đan nhi còn cho rằng rốt cuộc không có cách nào nhìn thấy mọi người nữa.
- Nha đầu ngốc, con sợ không nhìn thấy chúng ta, vì sao lúc trước lại một mình muốn rời khỏi biệt viện Thái phó?
Diệp lão gia tử vẫn còn có chút oán trách.
Đan Phi mặt đỏ tới mang tai, lại có chút xấu hổ nhìn qua Giang Trần. Nàng còn tưởng rằng Giang Trần đã đem chuyện này nói qua cho lão gia tử Diệp Trọng Lâu.
- Lão gia tử, những chuyện này sau đó chúng ta sẽ nói tỉ mỉ. Chúng ta xa cách đã lâu, hiện tại gặp lại có phải nên uống vài chén hay không?
Giang Trần vội vàng nói sang chuyện khác.
- Đúng rồi, lão gia tử, tiểu tử giới thiệu cho người một chút. Vị này chính là cự đầu giới tán tu, Vô Song đại đế danh chấn thiên hạ. Hiện tại là Thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn.
Vô Song đại đế trong giới tán tu tuyệt đối là tồn tại như sấm đánh bên tai.
Lão gia tử Diệp Trọng Lâu chấn động toàn thân, nói
- Không ngờ lại là tiền bối Đế cảnh, ta thất lễ.
Đôi mắt như mắt trâu của Thang Hồng nhìn chằm chằm vào Vô Song đại đế, chậc chậc nói:
- Cường giả Đế cảnh? Rốt cuộc tu luyện thế nào mới tới a?
Tất cả mọi người đều cười ha hả, lão gia tử Diệp Trọng Lâu và Thang Hồng ngoài ý muốn xuất hiện, khiến cho sự lo lắng trong lòng Giang Trần thoáng cái lại giảm bớt đi rất nhiều.
- Đúng rồi.
Giang Trần nhớ tới một chuyện.
- Lão gia tử, thúc phụ Giang Đồng, đường đệ Giang Vũ của tiểu tử không phải cùng quy ẩn với lão gia tử sao? Hiện tại bọn họ ở nơi nào?
Giang Trần thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng này.
Giang Trần trở lại Lưu Ly Vương Thành, chuyện thứ nhất là đi Đa Mai đạo tràng. Hắn cơ hồ một khắc cũng đã đợi không kịp. Chỗ đó, có nữ nhi của hắn.
Đan Phi trở lại Khổng Tước Thánh Sơn, tâm tình cũng hoàn toàn bất đồng. Lần trước lúc rời đi, nội tâm của nàng tràn ngập bàng hoàng, tràn ngập không biết giải quyết thế nào.
Mà lúc trở lại, lại thắng lợi trở về. Tất cả khúc mắc, cũng toàn bộ mở ra.
Những người của Khổng Tước Thánh Sơn kia, biết được nghĩa nữ Đan Nhi tiểu thư của Khổng Tước Đại Đế, dĩ nhiên là cố nhân của Giang Trần Thiếu chủ, đều từ Vạn Tượng Cương Vực liên minh 16 nước đi tới. Mỗi một cái đều kinh ngạc không thôi. Nhao nhao cảm khái Tạo Hóa thần kỳ. Khổng Tước Thánh Sơn bọn hắn, cùng Vạn Tượng Cương Vực thật đúng là có duyên.
Thiếu chủ từ Vạn Tượng Cương Vực đi ra, nghĩa nữ của Khổng Tước Đại Đế, vậy mà cũng ở đó đi tới.
Ngạc nhiên nhất chính là, bọn hắn tầm đó, thậm chí có đứa con gái.
Tin tức này, đừng nói Khổng Tước Thánh Sơn có chút ngoài ý muốn, ngay cả những thân vệ kia của Giang Trần, cũng kinh ngạc không thôi.
Những ngày này, Đông Phương Câu Ngọc bởi vì chất nữ Đông Phương Chỉ Nhược được mang về, tâm tình của nàng một mực đều rất không tồi. Khi nàng nghe nói Khổng Tước Đại Đế nghĩa nữ Đan Nhi tiểu thư, dĩ nhiên là Đan Phi lúc trước ở Thiên Quế Vương Quốc nhận thức. Trong lúc nhất thời, cũng có chút ít không phải tư vị.
Lúc trước, Câu Ngọc nàng cùng Đan Phi tầm đó, còn thường xuyên có chút phân cao thấp. Tuy quan hệ còn không tính xấu, nhưng khúc mắc giữa nữ nhân, vẫn có một ít.
Câu Ngọc đến hôm nay, phần niệm tưởng đối với Giang Trần lúc trước, đã sớm phai nhạt. Hôm nay nàng đã hoàn toàn đem mình sáp nhập vào nhân vật người hầu cận của Thiếu chủ phủ.
Bởi vì Hoàng Nhi xuất hiện, Câu Ngọc cảm giác mình cùng Hoàng Nhi chênh lệch, cho nên, nàng cũng nhận rõ sự thật, biết mình cùng Giang Trần cách rất xa.
Đương nhiên, trong nội tâm Câu Ngọc, thủy chung coi Giang Trần là một tấm bia to, tôn thờ. Nếu như Giang Trần đối với nàng đề ra yêu cầu gì, Câu Ngọc sẽ không chút do dự đáp ứng.
- Cô cô, có phải trong nội tâm ngươi có chuyện gì không thoải mái hay không?
Đông Phương Chỉ Nhược ở Đông Phương Vương Quốc chỉ ru rú trong nhà, cơ hồ không cùng ngoại giới liên hệ, cho nên, tính cách vẫn đơn thuần giống lúc mười hai mười ba tuổi. Đối với Câu Ngọc cảm xúc biến hóa, biết là có, lại không biết ý nghĩa.
Câu Ngọc điều chỉnh cảm xúc thoáng một phát, nỗ lực cười cười, sờ lên khuôn mặt đơn thuần của Chỉ Nhược:
- Chỉ Nhược, cô cô không có việc gì. Lúc trước cô cô mỗi ngày muốn ngươi tập võ, cường thân kiện thể, lại thiếu chút nữa làm trễ nãi ngươi, ngươi có hận cô cô hay không?
- Cô cô, tại sao phải hận ngươi?
Trên mặt Đông Phương Chỉ Nhược tràn ngập vẻ kỳ quái.
- Ngươi muốn ta cường thân kiện thể, đây là vì tốt cho ta.
Câu Ngọc chứng kiến tiểu chất nữ của mình, vẫn đơn thuần thiện lương như thế, trong nội tâm sống lại trìu mến cùng áy náy.