́t định của Đan Phi. (1)
Thương Hải đại đế phỏng đoán Đan Phi có quan hệ không tầm thường với Giang Trần thiếu chủ, mà Đan Phi còn là nghĩa nữ của Khổng Tước đại đế.
Hai tầng thân phận này đều đủ khiến cho Thương Hải đại đế hắn có đầy đủ tôn trọng và kiên nhẫn với nàng. Dù sao, địa vị của hắn hiện tại còn có chút xấu hổ. Không còn là đại đế cao cao tại thượng của Lưu Ly vương thành năm đó.
Đan Phi thấy Thương Hải đại đế khách khí, nàng cũng có chút ngại ngùng.
Cuối cùng người ta cũng là một đời đại đế.
- Thương Hải tiền bối...
Đan Phi ngẫm lại quyết định đổi xưng hô.
Nhưng mà Thương Hải đại đế nghe thấy cách xưng hô này mặt lập tức xanh lại, hai tay giống như hai chiếc quạt không ngừng xua xua, nói:
- Đan Nhi tiểu thư, cách xưng hô này ta tuyệt đối không dám nhận a. Ngươi và thiếu chủ là người cùng bối phận. Hiện tại ta lại là thuộc hạ của thiếu chủ. Nhiều lắm chúng ta cũng chỉ ngang hàng luận giao. Sao dám làm tiền bối của Đan Nhi tiểu thư.
Thương Hải đại đế quả thực không dám nhận cách xưng hô này.
Đan Phi thấy hắn giật mình như vậy, cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà nghĩ lại cũng có chút đoán ra được.
- Vậy ta vẫn gọi ngươi là Thương Hải đại đế đi vậy. Bảo Thụ tông này bị một đám tán tu chiếm giữ, đầu lĩnh tán tu kia chính là chất tử họ hàng xa của Khâu trưởng lão kia, chỉ là lại bị ta giết. Không ngờ bọn chúng sóng sau nối tiếp sóng trước, không ngừng chạy tới nơi này. Bảo Thụ tông bất quá chỉ là một tông môn lục, thất phẩm, sao lại có mỵ lực lớn tới như vậy?
Đan Phi đối với chuyện này cũng còn có chút nghi hoặc.
Nếu nói truyền thừa của Bảo Thụ tông thì vẫn có. Xan Hà bảo thụ chính là truyền thừa của Bảo Thụ tông.
Nhưng mà Xan Hà bảo thụ cuối cùng chỉ là một linh thụ phổ thông.l Đối với tông môn cấp bậc như Bảo Thụ tông mà nói, là bảo vật trấn tông.
Thế nhưng mà ném tới bát vực, ngay cả cái rắm cũng không tính.
Nếu nói tới tông môn nhất phẩm là Thiên hà cung kia tới đây là vì Xan Hà bảo thụ của Bảo Thụ tông, đánh chết Đan Phi cũng không tin. Đã không phải vì Xan Hà bảo thụ mà tới, cả Bảo Thụ tông có thứ gì có thể hấp dẫn với bọn họ cơ chứ?
Đan Phi muốn tìm một chút manh mối, thế nhưng mà cho dù nàng tìm thế nào, thủy chung không có cách nào tìm được bất luận manh mối hữu dụng nào.
Người Bảo Thụ tông rời khỏi nhiều năm như vậy, trong cả sơn môn Bảo Thụ tông không tìm được bất cứ dấu vết nào thuộc về Bảo Thụ tông năm đó.
Trừ núi sông như trước ra, những thứ khác cơ hồ không còn gì là của Bảo Thụ tông năm đó.
Đan Phi chạy một vòng chung quanh Bảo Thụ tông, không thu hoạch được gì, hơn nữa trong lòng lại luôn nhớ tới chuyện Giang Trần, bởi vậy trong lúc nhất thời mới có hứng thú làm vậy.
Nói cho cùng nàng với Bảo Thụ tông không có bất kỳ cảm tình gì. Nàng tới Bảo Thụ tông thuần túy là tới tìm Giang Trần, muốn tìm lão gia tử Diệp Trọng lâu.
Rạng sáng ngày thứ hai, Đan Phi đã mang theo đám nữ tử thế tục mang theo bọn họ rời khỏi sơn môn Bảo Thụ tông, định đem các nàng về Thiên Quế vương quốc.
Vốn Đan Phi còn tưởng rằng những nữ tử thế tục này khi nhìn thấy ánh mắt trời có lẽ sẽ vô cùng cao hứng mới đúng.
Thế nhưng mà Đan Phi lại phát hiện ra, sau khi tiến vào Thiên Quế vương quốc, những nữ nhân này cũng không có biểu hiện quá mức vui sướng như nàng nhận định.
Chuyện này khiến cho Đan Phi rất là khó hiểu, Thương Hải đại đế ven đường không nói bất luận lời nào. Hắn chỉ phụ trách bảo hộ an toàn cho Đan Phi mà thôi.
- Được rồi, đã tiến vào khu vực Thiên Quế vương quốc. Các ngươi tới từ đâu thì về đó đi. Nếu như không tìm thấy đường về thì các ngươi đi tìm người hỏi một chút.
Đan Phi mang các nàng về tới nơi thế tục, coi như đã làm chuyện tốt tới cùng.
Nhìn qua những nữ tử thế tục biến mất trong tầm mắt mình, Đan Phi thở dài từ tận đáy lòng:
- Đám tán tu kia đều là súc sinh. Lấy những nữ tử thế tục này làm niềm vui, quả nhiên đã hại các nàng khổ. Hy vọng lần này các nàng thoát khỏi ma chưởng, cả đời có thể bình an, vui sướng.
Điểm xuất phát của Đan Phi còn vô cùng thiện lương.
Thương Hải đại đế cười khổ nói:
- Tâm Đan Nhi tiểu thư nhân hậu, Thương Hải bội phục. Nhưng mà thứ cho ta nói thẳng, những nữ tử thế tục này hiện tại chỉ là cái xác không hồn. Ta thấy cả đời này của các nàng cũng không có khả năng sống vui vẻ bình an. Thậm chí sống được bao lâu cũng là một vấn đề.
- Vì sao?
Đan Phi nghe những lời này, trong lòng có chút thất lạc. Thật vất vả mới cứu những nữ tử thế tục này ra được, tự nhiên nàng hy vọng các nàng có thể sống tốt.
- Thành kiến thế tục, chết đói là việc nhỏ, thất tiết là chuyện lớn. Vì sao nhiều người thế tục muốn tu luyện, trở thành cường giả võ đạo như vậy? Đó là bởi vì thế giới võ đạo có thể phá tan phàm tục, không bị các loại giáo điều trói buộc, ước thúc. Những nữ tử này đều là phàm nhân, các nàng mất trinh tiết, khi trở về tất sẽ không còn được sống khá giả. Thế giới thế tục không chấp nhận chuyện này. Điểm quan trọng là ta thấy các nàng thất hồn lạc phách, hiển nhiên lòng dạ cũng không còn có. Loại tâm tư này, khát vọng cầu sinh rất thấp.
Thương Hải đại đế cười cười nói:
- Đan Nhi tiểu thư, thứ ngươi nên làm cũng đã làm rồi. Người có số mệnh của mình, ngươi không cần quá thương cảm.
Trong lòng Đan Phi thống khổ, thất lạc, thì thào thở dài:
- Con sâu cái kiến vô tội, yếu cũng là cái tội. Chẳng lẽ những lời này là thực hay sao?
Thương Hải đại đế nói một hơi:
- Cường giả vi tôn, đây là quy tắc tự nhiên. Bằng không thì thế giới võ đạo cũng không có khả năng hưng thịnh như vậy. Cơ hồ mỗi một võ giả có tư cách tu luyện đều hận không thể trèo lên đỉnh thế giới. Vì sao chứ? Vì ai cũng không muốn trở thành con sâu cái kiến, không muốn yếu đuối, thành thịt cá trên dao thớt của người ta. Có đôi khi, yếu đuổi quả thực là nguồn gốc của tội lỗi.
Trong khi hai người nói chuyện, đã tới vương đô của Thiên Quế vương quốc.
Từ trên cao nhìn xuống, thần thức Thương Hải đại đế chỉ cần thả ra một chút lực lượng đã thu hết vương đô Thiên Quế vương quốc vào trong mắt.
- Cơ hồ tất cả tu sĩ bên ngoài tới ở trong Thiên Quế vương quốc nghe rõ. Bản nhân chính là Thương Hải đại đế của Lưu Ly vương thành. Vâng lệnh Giang Trần thiếu chủ của Lưu Ly vương thành tới càn quét tất cả tu sĩ từ bên ngoài tới Vạn Tượng Cương Vực. Ta cho các ngươi thời gian một ngày, nhanh chóng cút ra khỏi Thiên Quế vương quốc. Người quá hạn không rời khỏi, coi như là đối nghịch với Lưu Ly vương thành ta, giết không tha.
Khí phách của Thương Hải đại đế lộ ra ngoài, không chút nhân nhượng nào.
Thanh âm hắn như là sấm sét, uy áp Đế cảnh chỉ cần hơi chút phóng ra như vậy, tất cả tán tu chiếm cứ vương đô Thiên Quế vương quốc đều cảm thấy kinh hoàng khó hiểu. Giống như là tận thế sắp ập xuống tới nơi rồi.
Uy áp cường đại của cường giả Đế cảnh có tính xâm lược rất mạnh.