Độc Tôn Tam Giới

Chương 2204: Giao dịch (2)

̣ch. (2)

Hạo Thiên đại đế trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu nói:

- Cửu Dương Thiên Tông ta và Bất Diệt Thiên Đô quả thực chưa thể nói là hòa thuận, cũng có một ít tranh chấp. Nhưng mà muốn nói tới địch nhân, còn chưa tới trình độ không đội trời chung.

Giang Trần cười cười:

- Bên cạnh giường mình há có thể để cho người khác ngủ? Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô gần nhau, hai tông các ngươi đừng có nói cho ta biết là trong đầu các ngươi không có ý định chiếm đoạt đối phương a?

Hạo Thiên đại đế cười ha hả, nói:

- Dã tâm chung quy vẫn chỉ là dã tâm, sự thực vẫn là sự thực. Hai tông chúng ta ai cũng có dã tâm này. Nhưng mà có một sự thức đó là song phương đều không có thực lực chiếm đoạt đối phương. Cũng không có khả năng phát động loại đối kháng cấp bậc như vậy.

Hạo Thiên đại đế rất khéo đưa đẩy, cẩn thận, hoàn toàn không để cho Giang Trần có cơ hội.

Giang Trần vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Được rồi, đã như vậy là Giang mỗ tự mình đa tình. Giang mỗ vốn tưởng rằng dựa trên cơ sở này Lưu Ly vương thành và Cửu Dương Thiên Tông sẽ hợp tác với nhau.

- Ha ha, Giang thiếu chủ, cánh cửa hợp tác của Cửu Dương Thiên Tông ta lúc nào cũng rộng mở. Nhưng mà không phải Chân thiếu chủ định mượn lực lượng Cửu Dương Thiên Tông chúng ta đối phó với Bất Diệt Thiên Đô đó chứ?

Hạo Thiên đại đế cười nói:

- Đại sự bực này cũng không phải là nói đùa a.

- Lưu Ly vương thành ta sớm muộn gì cũng ra tay với Bất Diệt Thiên Đô. Mặc dù không có Cửu Dương Thiên Tông, diệt Bất Diệt Thiên Đô tuyệt đối không thành vấn đề. Bổn thiếu chủ mời Hạo Thiên tông chủ vốn muốn chia một ít ngon ngọt, dùng vấn đề này để mở rộng quan hệ song phương và củng cố quan hệ song phương. Chỉ là dường như ta thấy Hạo Thiên tông chủ không có gì hứng thú a.

Hạo Thiên đại đế không nói gì, với tư cách là tông chủ một tông, loại quyết định khinh suất này hiển nhiên hắn không thể nào đơn giản quyết định như vậy được.

Vạn nhất Giang Trần này chỉ thăm dò hắn thì sao?

- Vậy nói chuyện giao dịch khác đi vậy.

Giang Trần cười cười:

- Ta nghe nói quý tông là tông môn đứng đầu luyện khí thượng cổ, có truyền thừa luyện khí thượng cổ. Có rất nhiều thủ đoạn luyện khí thượng cổ. Luyện khí đại sư như mây, có đúng hay không?

- Đúng vậy, nói tới luyện khí, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta quả thực không cần phải tự xem nhẹ mình. Ở bát vực, lĩnh vực luyện khí mà Cửu Dương Thiên Tông ta xếp thứ hai không có ai dám nhận xếp thứ nhất.

Hạo Thiên đại đế cũng không phủ nhận.

- Phi Kiếm có biết luyện chế hay không.

Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.

- Đương nhiên.

Hạo Thiên đại đế cười lớn.


- Luyện chế Phi Kiếm cũng không phải là việc khó gì.

- Phi kiếm này không tầm thường, phải dung nhập Thiên Vẫn Chân thiết. Tay nghề phải vô cùng tinh xảo.

Giang Trần cười nói:

- Không có trận pháp luyện khí, chỉ sợ khó có thể thao tác.

Hạo Thiên đại đế kinh ngạc:

- Thiên Vẫn Chân thiết? Loại đồ vật này có thể luyện chế ra vật tỉ mỉ như phi kiếm hay sao?

- Đương nhiên.

Giang Trần cười cười.

Hạo Thiên đại đế cười khổ:

- Tinh Vẫn chân thiết, rất khó dung luyện, ngay cả bổn đế cũng không có nắm chắc dung luyện Thiên Vẫn Chân thiết ra. Chứ đừng nói là dung nhập vào trong phi kiếm.

- Khối Thiên Vẫn chân thiết của ta so với Thiên Vẫn Chân thiết bình thường còn khó dung luyện hơn. Cho nên nhất định phải mượn nhờ trận pháp luyện khí mới được.

Hạo Thiên đại đế nhìn qua Giang Trần, trong mắt mang theo chút nghiền ngẫm.

- Giang thiếu chủ, trận pháp luyện khí... cũng không phải là thứ tiêu hao bình thường a.

Hạo Thiên đại đế nói, ngữ khí có chút vi diệu.

- Ta biết rõ.

Giang Trần cười cười:

- Cửu Dương Thiên Tông đã có truyền thừa thượng cổ. Có lẽ có trận pháp luyện khí a. Không biết Hạo Thiên tông chủ có thể để cho ta mượn dùng một chút được không?

- Mượn?

Hạo Thiên đại đế sững sờ:

- Chẳng lẽ Giang thiếu chủ định tự mình động thủ hay sao?

- Nếu như Hạo Thiên tông chủ chịu trượng nghĩa ra tay, đương nhiên là tốt nhất.

Giang Trần cười nói:

- Hạo Thiên tông chủ, tính ta thẳng, có gì nói đó. Nếu như Hạo Thiên tông chủ chịu giúp ta luyện chế ra bộ phi kiếm này. Bổn thiếu chủ nguyện đưa ra một khỏa Tùng Hạc đan để tạ ơn.

Tùng Hạc đan?

Trong lòng Hạo Thiên đại đế không nhịn được co thắt lại.


- Giang thiếu chủ còn có Tùng Hạc đan?

Trong mắt Hạo Thiên đại đế hiện lên vẻ nóng bỏng. Đối với Tùng Hạc đan, bất luận cường giả nào đều không thể sinh ra lực miễn dịch.

- Tạm thời không có, nhưng mà trong vòng mười năm nhất định có thể đưa tới cửa.

Giang Trần nhàn nhạt cười:

- Ha ha, như vậy chẳng khác nào Giang thiếu chủ là người buôn bán bằng nước bọt a.

Hạo Thiên đại đế nửa vui đùa nói:

- Giang thiếu chủ, ta nghe nói ngươi còn một loại Đế Lăng đan?

Giang Trần lắc đầu:

- Một khỏa Tùng Hạc đan, đây là giới hạn của Bổn thiếu chủ. Hạo Thiên đại đế có thể suy nghĩ kỹ, chấp nhận hay là không. Nếu như không được ta lại nghĩ biện pháp khác.

Giang Trần không có tâm tư cò kè mặc cả với Hạo Thiên đại đế.

Hạo Thiên đại đế nghĩ một lát, lại nhìn về phía Giang Trần. Hắn cũng nhìn ra được người trẻ tuổi trước mắt đủ để ngồi ngang hàng với hắn, cũng không phải là người mà hắn muốn làm gì cũng được.

Đừng nói tới chuyện khác, chỉ bằng vào sự can đảm, dám cùng hắn một mình tới hậu sơn của người trẻ tuổi này, đã đủ thấy phách lực và thủ đoạn ra sao.

Nếu nói trên người trẻ tuổi này không có chút lực lượng, hắn ta nào dám làm vậy?

Trong lòng Hạo Thiên đại đế suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu nói:

- Bút làm ăn này bổn đế đáp ứng. Trong vòng mười năm, một khỏa Tùng Hạc đan, Giang thiếu chủ tuyệt đối không được nuốt lời đó.

- Nếu như quá mười năm, ta sẽ cho ngươi thêm một khỏa Tùng Hạc đan, một khỏa Đế Lăng đan.

- Không được đổi ý?

Hạo Thiên đại đế đại hỉ.

- Trên đầu có thần minh ba xích, quyết không đổi ý.

Giang Trần lạnh nhạt cười.

- Tốt, sảng khoái.

Hạo Thiên đại đế cười ha hả:

- Làm giao dịch với Chân thiếu chủ quả nhiên sảng khoái. Bằng hữu như ngươi bổn đế nhận định rồi.

- Chuyện Bất Diệt Thiên Đô, Hạo Thiên tông chủ cũng có thể cân nhắc một chút. Qua ít ngày nữa, ta sẽ ra tay với Xích Đỉnh trung vực. Bất Diệt Thiên Đô nghe thấy tin tức này tất sẽ hành động. Đến lúc đó nếu như Cửu Dương Thiên Tông có thể chế trụ Bất Diệt Thiên Đô một chút, bổn thiếu chủ lại tặng quý tông một khỏa Tùng Hạc đan.

Đề nghị của Giang Trần khiến cho tim Hạo Thiên đại đế đập thình thịch.

- Chỉ là chế trụ chứ không phải là đấu tới chết?

Hai mắt Hạo Thiên đại đế sáng ngời, nói.

- Chỉ cần kiềm chế, không cho người Bất Diệt Thiên Đô nào tiến vào XÍch Đỉnh trung vực, coi như đã là kiềm chế thành công rồi.

- Như vậy đơn giản, Bất Diệt Thiên Đô muốn đi Xích Đỉnh trung vực nhất định phải đi qua địa bàn Bất Diệt Thiên Đô chúng ta. Cho dù muốn đi đường vòng thì cũng phải đi rất xa. Việc này bổn tông có thể nhận lời với ngươi.

- Quân tử nhất ngôn.

Giang Trần cười cười nhìn qua Hạo Thiên đại đế.

- Tứ mã nan truy.

Hạo Thiên đại đế cười ha hả, hai người vỗ tay làm ước định.