Độc Tôn Tam Giới

Chương 2189: Thương nghị trùng kiến Đan Kiền Cung (1)

̣ trùng kiến Đan Kiền Cung. (1)

Ngay ngày hôm qua, Bàn Long đại đế còn công khai phát biểu chút, nói Khổng Tước đại đế đã sớm biết rõ việc này, mà Bàn Long đại đế hắn cũng sớm biết rõ nội tình chuyện này. Cũng công khai nói, tên thật của Chân thiếu chủ chính là Giang Trần, mà Giang Trần chính là Chân thiếu chủ. Nói Chân thiếu chủ chính là một quân cờ mà Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó sắp xếp ở Vạn Tượng Cương Vực.

Giang Trần nghe vậy cười khổ, Bàn Long đại đế này quả thực gò ép. Nhưng mà hắn cũng biết, đây là Bàn Long đại đế tạo thanh thế cho hắn, thực sự không có ác ý.

Chuyện cho tới nước này, đã vạch mặt với Bất Diệt Thiên Đô kia, tự nhiên Giang Trần cũng không có ý định che dấu tung tích. Hắn thấy thân phận của mình cũng không giữ được bí mật nữa.

Không ngờ hắn bế quan nửa năm, bên ngoài lại truyền ra tin tức này.

Bỗng nhiên Giang Trần nhướng mày:

- Tin tức này hiện tại đã truyền khắp cương vực nhân loại, hay là chỉ truyền trong Lưu Ly vương thành?

- Trước mắt là truyền trong Lưu Ly vương thành. Nhưng mà ta tin rằng theo thời gian trôi qua, tin tức này tất sẽ truyền khắp cương vực nhân loại. Thiếu chủ, bây giờ người chính là nhân vật nóng nhất cương vực nhân loại. Danh tiếng quá lớn, áp đảo những đại đế đỉnh cấp kia.

Giang Trần không có đắc chí, như có điều suy nghĩ, nói:

- Thân phận đã bạo lộ, xem ra là thời điểm giải quyết chuyện của Vạn Tượng Cương Vực.

Hai mắt Hòe Sơn nhị tiêu khẽ động:

- Thiếu chủ, người sẽ động thủ với Vạn Tượng Cương Vực sao? Nói như vậy, hai huynh đệ chúng ta chẳng phải có cơ hội báo đáp thiếu chủ hay không?

- Cái gì gọi là động thủ với Vạn Tượng Cương Vực? Vạn Tượng Cương Vực này chính là cố thổ của ta. Cố thổ rơi vào trong tay giặc. CHo dù ta đứng ở đỉnh thế giới, thì có thể diện gì nữa?

Giang Trần than nhẹ, trong mắt bắn ra quang mang sắc lạnh.

Thu phục Vạn Tượng Cương Vực, trùng kiến Đan Kiền Cung, đây không đơn thuần là tâm nguyện của Giang Trần, càng là tâm nguyện của tất cả người trong Vạn Tượng Cương Vực.


Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ, còn có nhiều đệ tử Đan Kiền Cung như vậy, còn có rất nhiều người Vạn Tượng Cương Vực sống sót sau tai nạn.

Đây cũng là tâm nguyện của tất cả mọi người.

Tin tức Giang Trần xuất quan cũng không có truyền bá ra ngoài.

Hắn còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, cho nên tạm thời không có ý định truyền tin tức hắn xuất quan ra ngoài.

Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ, Lăng Huệ Nhi, Thân Tam Hỏa... Còn có rất nhiều người già trẻ lớn bé của Đan Kiền Cung giờ phút này đều tụ tập trong một thính phòng trong Thiếu chủ phủ.

Giang Trần ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt quét qua một vòng:

- Chư vị, tông môn bị nghiền nát, Vạn Tượng Cương Vực gặp tai họa ngập đầu, chúng ta đại nạn không chết, tụ tập ở nơi này. Ta chỉ muốn hỏi một câu, trong lòng chư vị còn nhiệt huyết hay không? Cố thể phong quang, chư vị có còn hoài niệm hay không?

- Trần ca, huynh..

Mộc Cao Kỳ đại hỉ, cơ hồ đứng ngồi không yên.

- Trần ca, ý tứ của huynh chẳng lẽ là định thu phục Vạn Tượng Cương Vực hay sao?

Giang Trần lạnh nhạt gật đầu:

- Lưu Ly vương thành là hạch tâm trên bát vực. Chư vị, lúc này ta chỉ lo lắng các ngươi vui vẻ, trải qua cuộc sống yên ả đã quên cố thổ, cho nên hôm nay ta triệu tập mọi người tới là muốn nhìn một chút, chư vị đối với việc khôi phục cố thổ, trùng kiến tông môn còn kiên định hay không?

Đan Trì cung chủ bỗng nhiên đứng dậy:

- Nơi này cho dù tốt thế nào cuối cũng cũng không phải cố thổ. Đan Trì ta sống sót sau tai nạn, một lòng trung kiên, luôn một lòng hướng về trùng kiến Đan Kiền Cung. Giang Trần, hiện tại ngươi là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, kim long hóa rồng, thế nhưng lại không quên cố thổ khiến cho Đan Trì vô cùng bội phục. Đan Trì thân là cung chủ Đan Kiền Cung, chính thức đưa ra lời thỉnh cầu với ngươi, mong ngươi xuất ra một phần lực lượng, dẫn mọi người doạt lại cố thổ, đoạt lại Đan Kiền Cung.


Vân Niết trưởng lão cũng kích động vạn phần, nói:

- Nơi này quả thực rất tốt, cho dù lão phu phải chết thì cũng phải chết trong Đan Kiền Cung. Chân thiếu chủ, hôm nay ngươi là chủ nhân Lưu Ly vương thành. Chúng ta không thể cầu, không thể mong ngươi giống chúng ta trở về Đan Kiền Cung. Không thể trông cậy vào việc ngươi bỏ cơ nghiệp lớn như vậy trở về với chúng ta. Chuyện này không thực tế, cũng không có khả năng. Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, hơn nữa không có Lưu Ly vương thành, Đan Kiền Cung chúng ta muốn trùng kiến tông môn căn bản là chuyện hoang đường, viển vông.

- Đúng, trước kia Đan Kiền Cung chúng ta mặc dù có chút chỗ dựa, thế nhưng thời khắc mấu chốt đều không đáng tin cậy. Hiện tại Giang Trần sư huynh thành thiếu chủ Lưu Ly vương thành, là số mệnh mà Đan Kiền Cung chúng ta trước nay chưa từng có. Chúng ta mượn cơ hội này trùng kiến Đan Kiền Cung, có được sự trợ giúp của Giang Trần sư huynh, Đan Kiền Cung chúng ta đâu chỉ là một tông môn tứ phẩm như trước được nữa?

- Đúng vậy, vương hầu thay đổi, ai có thể nói những tông môn nhất phẩm kia vĩnh viễn chỉ là mấy nhà kia? Hoàng đế cũng phải thay phiên làm, năm nay tới phiên chúng ta. Giang Trần sư huynh có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ trợ giúp Đan Kiền Cung chúng ta trở thành tông môn nhất phẩm.

Lăng Huệ Nhi cũng kích động vô cùng, nói.

Đan Trì cung chủ cũng không có mất đi lý trí mà chỉ khoát tay, ý bảo mọi người yên tĩnh, hắn nói:

- Tất cả mọi người yên lặng một chút, không cần tạo áp lực cho Giang Trần sư huynh của các ngươi.

Giang Trần cười cười:

- Gây áp lực cho ta sao? Đúng như Lăng Huệ Nhi sư muội nói, tông môn nhất phẩm hiện tại ai cũng không phải là trời sinh. Đan Kiền Cung chúng ta, bên trong cái tên có thiên. Tông môn nhất phẩm hơn phân nửa mang chữ thiên. Phân biệt mình không giống người thường. Đan Kiền Cung chúng ta, ở phương diện tên tuổi đã có điềm báo ứng với tông môn nhất phẩm a.

Giang Trần cũng cố ý nói.

Cách nói này rất mới lạ, khiến cho tất cả mọi người cười ha hả.

Vân Niết trưởng lão cũng cười nói:

- Chân thiếu chủ, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Giang thiếu chủ mới đúng. Ài, lão phu rất rối loạn, rốt cuộc nên gọi tên như thế nào a?

- Cứ gọi ta là Giang Trần đi.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Cố nhân Đan Kiền Cung tựa như thân nhân của ta vậy. Gọi ta là gì ta đều cao hứng.

Đan Trì cung chủ gật đầu nói:

- Cả đời Đan Trì ta, chí lớn nhưng tài mọn, vẫn muốn đưa Đan Kiền Cung trở thành tông môn tam phẩm. Chí khí không thiếu, thế nhưng thiếu chút nữa lại thân tử đạo tiêu, tông môn còn bị hủy. Nếu không phải năm đó coi như ta có chút ánh mắt, đem Giang Trần ngươi từ Bảo Thụ tông tới Đan Kiền Cung. Khi kiếp nạn kia tới, Đan Kiền Cung ta nhất định sẽ giống như những tông môn khác trong Vạn Tượng Cương Vực, tan thành mây khói, nào có được giống như hôm nay, mọi người tụ tập thương nghị trùng kiến tông môn.

Đây là lời tâm huyết của hắn, Vân Niết trưởng lão, còn có Mộc Cao Kỳ, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.