́ mệnh ràng buộc. (1)
- Hoàng Nhi...
Giang Trần vô lực cự tuyệt nàng.
- Trần ca, chỉ lúc này thôi. Chàng cứ để cho Hoàng Nhi sắp xếp một lần này.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, thế nhưng hắn cũng không phản bác được. Lúc này hắn tâm loạn như ma, nhìn qua trong đôi mắt điền đạm đáng yêu của Hoàng Nhi tràn ngập ý tứ cầu khẩn, Giang Trần không có cách nào cự tuyệt được.
Hoàng Nhi thấy Giang Trần không nói gì, nàng đã biết rõ tình lang nàng cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ tâm của nàng.
- Hi lão, nếu như người có thể phối hợp với Hoàng Nhi, vậy ước định giữa chúng ta có hiệu lực. Nếu như người cứ khư khư cố chấp, vậy khó mà nói trước được. CHo dù là làm cho cả Yến gia đi xuống vực thẳm, Hoàng Nhi cũng thề sống thề chết không theo.
Hoàng Nhi nhìn chằm chằm vào Hi lão, truyền âm nói.
Trong lòng Hi lão tức giận, hắn thân là tộc lão Yến gia, địa vị rất cao. Nếu như không phải Hoàng Nhi có xuất thân dòng chính, lại là tiểu thư Yến gia, lại là nhân vật mấu chốt trong thời kỳ hiện tại của Yến gia, hắn há có thể khách khí với nàng như vậy?
- Hoàng Nhi, lão phu hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ ước định. Nếu không, lão phu phá hủy Khổng Tước thánh sơn này dễ như trở bàn tay. Ngươi chắc cũng không hoài nghi liệu lão phu có thực này hay không đó chứ?
Hi lão truyền âm, trong thanh âm cũng có chút ý tứ uy hiếp.
Hoàng Nhi cũng không có ý định tranh chấp với Hi lão những chuyện này, nàng chỉ lạnh nhạt truyền âm:
- Hi lão, thực lực của người Hoàng Nhi biết rất rõ. Nhưng mà thực lực chân chính là tiềm lực của Trần ca, chưa hẳn người đã rõ ràng. Hoàng Nhi muốn nói cho người biết, nếu như người ép Trần ca tới tình trạng không còn đường thối lui. Hậu quả nhất định là ngọc đá cùng tan. Người có thể toàn thân trở ra hay không cũng khó nói.
Trong lòng Hi lão chấn động, có chút không tin nhìn Giang Trần. Hừ lạnh nói:
- Lão phu không tranh giành miệng lưỡi với ngươi. Tiểu tử này nếu như thực sự mạnh như lời ngươi nói. Vậy một ngày kia cứ để hắn tới Vạn Uyên đảo đánh vào mặt lão phu. Nếu như có ngày như vậy, tấm mặt mo này của lão phu để cho hắn đánh có gì mà không được cơ chứ?
Truyền âm hoàn tất, Hi lão cười lạnh một tiếng, không gian chung quanh bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng cổ quái, hư không giống như gợn sóng vô hình, lắc lư vài cái, trong gợn sóng, Hi lão đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà chỉ lưu lại lời cảnh cáo:
- Hoàng Nhi, tự giải quyết cho tốt, đừng để lão phu có lý do tiêu diệt nơi này.
Hi lão vừa đi, hư không bốn phía lập tức khôi phục lại bình thường.
Thiên địa lập tức yên tĩnh, giống như chuyện vừa rồi chính là một giấc mộng, vừa thực vừa mộng ảo.
Ánh mắt Giang Trần âm trầm, nhìn qua hư không, trầm ngâm không nói.
- Trần ca, Hoàng Nhi lại làm liên lụy tới chàng rồi. Khiến cho lòng chàng khó chịu.
Trong thanh âm của Giang Trần có vài phần áy náy. Ngẫm lại từ khi nàng xuất hiện trong thế giới của Giang Trần, đều mang tới phiền toái cho Giang Trần.
- Nha đầu gốc, lại nói lời ngốc nghếch như vậy.
Giang Trần cười cười:
- Giữa ta và nàng, còn có ai liên lụy ai nữa chứ? Nàng nói cho ta biết, có phải lão nhân này muốn mang nàng trở về Vạn Uyên đảo hay không?
Hoàng Nhi trầm mặc.
- Hoàng Nhi, nàng nói cho ta biết, có phải hay không?
Giang Trần truy vấn.
- Trần ca, Vạn Uyên đảo đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, quá cường đại. Bất kể là Yến gia hay Hạ Hầu gia.
Hoàng Nhi nói xong, trong mắt có nước mắt chảy xuống.
- Không cần nói nữa. Hoàng Nhi, ta mặc kệ Vạn Uyên đảo này mạnh tới cỡ nào, nàng cảm thấy ta sẽ để cho bọn họ mang nàng rời khỏi ta hay sao?
Giang Trần giận dữ nói:
- Hắn không làm được, bất kể là ai đến đều không làm được.
Lòng Hoàng Nhi đau như đao cắt, đầu khẽ nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Giang Trần. Giờ phút này nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, thầm nghĩ ở trong lòng ngực tình lang, cảm nhận mùi vị của tình lang nàng.
- Hoàng Nhi, nàng đồng ý với ta đi.
- Trần ca, Hoàng Nhi không để đồng ý với chàng.
Hoàng Nhi nỉ non nói.
- Trần ca, số mệnh của Hoàng Nhi còn chưa có chặt đứt. Cuối cùng vẫn phải trở về Vạn Uyên đảo. Chỉ là Hoàng Nhi không ngờ tới ngày hôm nay lại nhanh như vậy.
Hoàng Nhi thống khổ nói.
- Trần ca.
Hoàng Nhi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn qua Giang Trần:
- Trần ca, đời này của Hoàng Nhi là người của chàng. Sinh là nữ nhân của chàng, chết cũng là nữ nhân của chàng. Nhưng mà lần này, chàng nhất định phải nghe Hoàng Nhi, được chứ?
Giang Trần có một loại cảm giác vô lực.
Hắn không sợ Hi lão kia, cũng không sợ cường giả Vạn Uyên đảo gì đó. Thứ khiến hắn không chống đỡ được không phải là Hi lão cường đại, cũng không phải là số mệnh của Vạn Uyên đảo.
Mà là ánh mắt thương tâm gần chết của Hoàng Nhi, ánh mắt tha thiết khẩn cầu của nàng.
Nếu như hắn không đồng ý với Hoàng Nhi, mặt trái mặt phải sẽ khiến cho thế cục càng không thể vãn hồi. Chuyện này đối với Hoàng Nhi mà nói, tuyệt đối là thứ nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất.
- Hoàng Nhi, chuyến đi này của nàng ta không yên lòng a.
Giang Trần nói.
- Trần ca, chàng không cần phải lo lắng. Trở lại Vạn Uyên đảo, muội sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt. Muội sẽ chờ chàng, mười năm, hai mươi năm. Năm mươi năm, một trăm năm muội cũng chờ chàng. Hạ Hầu gia tộc muốn muội làm lô đỉnh, nhất định phải khiến cho tu vi của muội đạt tới Đế cảnh đỉnh phong, bán bộ Thiên Vị. Hiện tại muội mới tiếp cận Hoàng cảnh cao giai. Cho dù là Vạn Uyên đảo, không mất năm mươi năm, một trăm năm trên người muội, cũng không thể nào đạt tới cấp độ đó.
Hoàng Nhi không ngừng an ủi hắn.
- Hoàng Nhi, ta thực sự không thể giữ nàng lại sao?
Giang Trần từ khi trọng sinh tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất đắc dĩ tới như vậy. Từng lần rồi lại từng lần, hắn không ngừng gặp các loại nguy hiểm, các loại nan đề.
Nhưng mà chưa bao giờ có thể khiến cho hắn dày vò, thống khổ như vậy.
Nói cho cùng vẫn là thực lực không đủ a.
- Trần ca, muội ở Vạn Uyên đảo chờ chàng.
Hoàng Nhi nắm lấy bàn tay Giang Trần:
- Chàng đồng ý với muội đi. Trước khi tu vi của chàng còn chưa tiến vào Đế cảnh, không nên đi Vạn Uyên đảo, ngàn vạn lần không được đi.
- Ta đồng ý với nàng. Nàng biết đó, chuyện ta đồng ý nhất định sẽ làm được.
Giang Trần như chết lặng đáp, nhưng trong lòng lại như đao cắt.
Lúc trước khi Hoàng Nhi nói tới thân thế của mình với Giang Trần, tuy rằng Giang Trần vô cùng khiếp sợ, thế nhưng lúc ấy hắn cũng không có khắc sâu như hiện tại.
Giờ phút này hắn mới chính thức ý thức được, ba chữ Vạn Uyên đảo này đối với cương vực nhân loại mà nói là một ngọn núi lớn không thể vượt qua như thế nào.
- Trần ca, chàng có hiểu cho Hoàng Nhi hay không?
- Lần này HI lão tới đây, không đơn thuần là muốn muội trở về. Hắn còn nói cho muội biết, Thuấn lão quả nhiên trở lại Vạn Uyên đảo. Người... Lão nhân gia đã rơi vào trong tay gia tộc. Bắt cóc ta khỏi Vạn Uyên đảo, lưu lại thế tục. Tội danh này rất nặng, nếu như Hoàng Nhi không trở về, Thuấn lão sẽ không sống được. Chẳng những không sống được, mà rất có thể giống như phụ mẫu muội, bị giam vào trong lao ngục dáng sợ... Trần ca, Hoàng Nhi từ nhỏ không có sự quan tâm của phụ mẫu, trước khi gặp Trần ca, người duy nhất yêu thương muội chính là Thuấn lão.