Tuy Mạch Vô Song không có hỏi, nhưng ánh mắt kia, bao nhiêu vẫn còn có chút hiếu kỳ.
Giang Trần cười cợt:
- Sự tình Vạn Uyên Đảo, thiên cơ không thể tiết lộ. Ba vị không cần phải lo lắng.
Nghe Giang Trần nói như vậy, bọn họ liền biết điều, không dám tiếp tục hỏi thăm.
Đừng nói là ba người bọn họ, toàn bộ Khổng Tước Thánh sơn, cũng có chút ngạc nhiên, Khổng Tước Thánh sơn thật sự ẩn núp cao nhân tiền bối của Vạn Uyên Đảo?
Giang Trần cũng không bóc trần, duy trì loại cảm giác thần bí này.
Người của Vạn Uyên Đảo, đúng là có, có điều không phải cao nhân tiền bối gì, mà chính là Hoàng Nhi. Nếu như Thuấn lão ở đây, cũng được cho là tiền bối của Vạn Uyên Đảo.
Chẳng qua là, Thuấn lão rời Hoàng Nhi, cũng đã sắp mười năm. Mười năm thời gian này, Thuấn lão vẫn bặt vô âm tín.
Trong Thiếu chủ phủ, Hoàng Nhi hiển nhiên cũng biết nội dung tán tu đại hội lần này.
Giờ khắc này, trời tối người yên. Trong đình viện, chỉ còn lại Giang Trần cùng Hoàng Nhi. Lúc này chính lúc trăng tròn, Nguyệt Hoa lạnh lùng chiếu vào trong đình viện, bóng cây loang lổ, tình cờ truyền đến vài tiếng trùng kêu, vì đêm trường tịch liêu mang đến một bầu không khí khác.
- Hoàng Nhi, bàn tay của ngươi có chút lạnh a, chớ có để bị cảm lạnh.
Giang Trần nhẹ nhàng nắm vai Hoàng Nhi, cảm thụ dáng người uyển chuyển của nàng.
Giang Trần không nghĩ tới chính là, Hoàng Nhi lại nhẹ nhàng run rẩy một cái, tuy Hoàng Nhi nỗ lực muốn khắc chế cái run rẩy này, có vẻ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Giang Trần bắt lấy.
- Hoàng Nhi, đêm đã khuya, vào nghỉ ngơi thôi.
Giang Trần theo bản năng cởi áo khoác, đắp lên người Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi ngửa mặt lên, hai con mắt trong suốt như tuyền, giờ khắc này tràn ngập thâm tình, tràn ngập yêu thương, nhưng trong phần thâm tình này, lại có một đạo đau thương không dễ phát hiện chợt lóe lên.
Giang Trần nhẹ rên một tiếng:
- Hoàng Nhi, có phải ngươi có tâm sự gì hay không?
Hoàng Nhi không hề trả lời, đôi mắt sáng nhìn chăm chú Giang Trần:
- Trần ca, ngày mai giảng giải võ đạo, ngươi định làm như thế nào?
Giang Trần hì hì nở nụ cười:
- Không làm sao cả, ta chỉ có thể tự biên tự diễn.
- Nhưng mà, những vấn đề của Đế cảnh rất khó, ngươi có thể giải quyết sao?
Hoàng Nhi hơi run run, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết.
- Trần ca, mấy ngày nay, cực khổ rồi ngươi. Ngươi biết không? Hoàng Nhi lo lắng nhất, chính là ngươi mỗi ngày quá vất vả, trên vai ngươi mang quá nhiều trọng trách.
Hoàng Nhi thăm thẳm thở dài:
- Nếu như có thể, Hoàng Nhi thật muốn cùng Trần ca vứt bỏ hết thảy, tự do tự tại tìm một chỗ, qua một đoạn cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng ta. Trần ca, ngươi nói ý niệm này của ta, có phải quá ích kỷ không?
Giang Trần nghe lời ấy, tâm tình không lý do đâm nhói một trận. Một cảm giác bứt rứt xông lên đầu, khoảng thời gian này, hắn thua thiệt nhất, kỳ thực chính là Hoàng Nhi.
Mấy năm qua, hắn ở bên ngoài hối hả ngược xuôi, vẫn luôn là Hoàng Nhi chưởng quản thiếu chủ phủ cho hắn, quản lý ngay ngắn rõ ràng, để hắn không có bất kỳ nỗi lo về sau.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng động tình, cầm tay Hoàng Nhi thật chặt:
- Hoàng Nhi, là ta ích kỷ, ngươi thay ta chia sẻ nhiều như vậy, nhưng ta thủy chung không thể tĩnh tâm bồi ngươi.
- Trần ca, ngươi đừng nói như vậy, ngươi bồi ta, đã rất nhiều rất nhiều, năm đó từ Vạn Tượng Cương Vực, giết tới Lưu Ly Vương Thành, lại từ Lưu Ly Vương Thành trở về Hoang Man cấm địa... Những ngày đó, những vui sướng kia, Hoàng Nhi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, vĩnh viễn không quên...
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, Giang Trần đột nhiên cảm thấy ngữ khí của Hoàng Nhi biến hóa, hắn quay đầu xem xét, lại phát hiện ra khóe mắt Hoàng Nhi rưng rưng, trong lòng hắn không khỏi giật mình.
- Hoàng Nhi, nàng... Chuyện gì khiến cho nàng thương tâm như vậy? Ta và nàng trải qua bao nhiêu chuyện sinh tử, kiếp này không thể tách rời, không ai có thể chia rẽ được chúng ta. Bách Thế đồng tâm chú cũng vậy, cho dù có chuyện gì khiến cho trời sập xuống ta cũng có thể chống đỡ được...
Giang Trần duỗi bàn tay ra, có chút ngây ngốc nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Hoàng Nhi.
Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Giang Trần, trong lòng Hoàng Nhi cảm thấy ấm áp, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình, khẽ nhoẻn miệng cười:
- Trần ca, vừa rồi là Hoàng Nhi nghĩ tới chuyện thương tâm. Cho nên trong lúc nhất thời cảm thấy khó chịu, huynh không chê cười muội là được rồi.
- Nha đầu, yên tâm đi, đừng nói là trời không sập xuống, cho dù trời sập xuống. Trần ca của nàng cũng có thể đỡ được. Đây không phải là ta nói quá lên, mà là hứa hẹn của ta đối với nàng.
Giang Trần nắm lấy tay Hoàng Nhi, bốn mắt nhìn nhau, vô cùng nghiêm túc hứa hẹn.
Hai mắt tràn ngập nóng bỏng, giống như có hỏa diễm thiêu đốt, ngay cả khối băng cứng cũng có thể hòa tan. Huống chi là hai người vốn đã có tình cảm với nhau như trước.
Hoàng Nhi nghe được lời này, trong lòng tràn ngập vui mừng vô hạn, không nhịn được mà gật đầu. Giống như muốn đem thời khắc hạnh phúc này nhớ kỹ, khắc sâu vào trong đầu.
- Trần ca... muội.
Hoàng Nhi khẽ nỉ non, Hoàng Nhi tiểu tỷ gần đây tỉnh táo giờ phút này cũng có chút rối loạn, tâm tình không bình ổn được. Dưới lời nói thành tâm, nhiệt tình như lửa của tình lang, tâm hồn thiếu nữ của nàng như con nai chạy loạn, từ hai gò má tới cổ đều chuyển thành màu hồng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi như có sức hút với nhau, không cách nào ngăn cản, dán lại một chỗ.
Giờ phút này giống như trăng sáng cũng thẹn thùng trốn ở trong những áng mây không chịu ló mặt ra.
Trong đình viện này, nhu tình như nước.
Giờ phút này một đạo thanh âm cực kỳ không hài hòa đánh vỡ ý cảnh hoàn mỹ này.
Mà thanh âm này không ngờ lại là một tiếng ho khan. Tiếng ho khan này vang lên vô cùng khó hiểu, vô cùng đột nhiên, phá hỏng ý cảnh...
Tuy rằng Giang Trần không có nghe ra tiếng ho khan này phát ra từ ai, nhưng mà hắn thừa nhận, giờ phút này hắn thực sự muốn chụp chết gia hỏa không biết phong tình này.
- Ài, Hoàng Nhi, vì một người như vậy, ngươi can tâm sao?
Một đạo thanh âm giống như từ trong hư không đột nhiên vang vọng.
Ồ? Giang Trần nghe thấy đạo thanh âm này, triệt để ngơ ngẩn. Đạo thanh âm này rất lạ lẫm, Giang Trần xác định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nghe được.
Người nào?
Giang Trần kéo Hoàng Nhi ra sau mình, Thiên Mục thần đồng được triển khai toàn bộ, bắn ra bốn phía, miệng quát:
- Người nào?
Giờ phút này, trong lòng Giang Trần nói không kinh hoàng thì đó là giả.
Phải biết rằng, trong Thiếu chủ phủ Khổng Tước thánh sơn này phòng ngự sâm nghiêm, không nói tới cái khác, chỉ tính riêng Cửu Vi Phi Hoa trận, người bình thường tuyệt đối không thể nào xông tới.
Thế nhưng mà đạo thanh âm này rõ ràng lại vang vọng gần ngay trước mặt hắn.
Mặc kệ đối phương là ai, đến từ nơi nào, đối phương tuyệt đối đã vượt qua khỏi Cửu Vi Phi Hoa trận, chuyện này bảo sao không khiến cho Giang Trần kinh hãi vạn phần cơ chứ?
Hoàng Nhi nắm chặt tay Giang Trần, vẻ mặt lạnh nhạt:
- Hỉ lão, dường như người đã vi phạm lời hứa. Đừng quên, ngươi đã đồng ý với ta việc gì.