- Chư vị, cảm tạ mọi người cổ động. Chân mỗ đối với tài lực của mọi người, cũng cảm giác rất khiếp sợ. Loại đấu giá hội này, ngày sau Lưu Ly Vương Thành ta còn có thể thỉnh thoảng tổ chức, đến lúc đó, nói không chừng sẽ có bảo vật cao cấp hơn, hi hữu hơn diện thế. Nhất định sẽ làm cho mọi người tiêu tiền đáng giá.
Giang Trần chắp tay:
- Giao dịch đại hội, đến đây là kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai, Bổn thiếu chủ sẽ khai đàn giảng pháp, cùng mọi người luận bàn đan đạo. Bổn thiếu chủ cũng trước tiên nói một chút. Đan đạo giảng pháp này, liên quan có lẽ sẽ rất rộng, các loại kiến thức đan đạo, chuyện lý thú về đan đạo,… đều liên quan đến. Bất quá, đan phương cụ thể, còn có các loại đơn thuốc, là nhất định sẽ không công khai giảng giải. Đương nhiên, ngày cuối cùng giảng bài, Bổn thiếu chủ sẽ chuyên môn dùng để giúp mọi người giải quyết vấn đề nghi nan. Long Hổ Phong Vân Hội này, chủ yếu là hướng về tán tu mà tổ chức. Cho nên, cơ hội hỏi, đại bộ phận đều lưu cho tán tu. Mỗi mười vấn đề, tán tu chiếm chín. Còn thừa một, Bổn thiếu chủ sẽ chọn lựa thế lực khắp nơi. Hi vọng mọi người vui lòng chỉ giáo.
- Tốt, thật tốt quá.
- Chân thiếu chủ, chúng ta ủng hộ ngươi.
- Không hổ là Chân thiếu chủ để cho chúng ta sùng bái, chỉ nhìn điểm ngươi thiên hướng tán tu này, ta quyết định, về sau đều ủng hộ Chân thiếu chủ.
- Đúng vậy, người chịu suy nghĩ cho tán tu chúng ta như Chân thiếu chủ, thật sự là quá ít, Chân thiếu chủ, ngươi vậy mới tốt chứ.
- Chân thiếu chủ, ta phục ngươi.
Đám tán tu hoan hô như sấm động, hiển nhiên đều bị tin tức của Giang Trần làm cảm động. Mỗi mười cơ hội, có chín cái lưu cho tán tu.
Loại tư thái này, cho dù là làm bộ làm tịch, vậy cũng đủ để cho tán tu cảm động.
Phải biết rằng, lần này tới tham gia thịnh hội, cơ hồ bao gồm tất cả thế lực lớn của Nhân loại cương vực a. Chân thiếu chủ không có nịnh nọt những người kia, mà hướng về bên tán tu.
Chỉ nhìn này, mọi người không thừa nhận cũng không được, Chân thiếu chủ là có phách lực, có đảm đương.
Ở trong tiếng hoan hô của đám tán tu, đấu giá đại hội hôm nay, rốt cục rơi xuống màn che.
- Tất cả chủ nhân của vật đấu giá, xin yên tâm, chúng ta sẽ đem Linh Thạch trong đấu giá, đều giao tới trong tay các ngươi. Này là lần đầu tiên mở đấu giá hội, Lưu Ly Vương Thành chúng ta không thu tiền trích phần trăm.
Không thu tiền trích phần trăm?
Ngay cả những khách quý kia, cũng cảm thấy giật mình. Chân thiếu chủ này thật đúng là đủ khí phách. Đấu giá hội long trọng như thế, danh ngạch thêm cùng một chỗ, như thế nào cũng phải trên mấy trăm ức, cho dù chỉ lấy 10%, vậy cũng có gần 1 tỷ a.
Chân thiếu chủ này, vậy mà không lấy một xu?
- Tiểu tử này không đơn giản.
Thiên Hà Cung trưởng lão nghe được Giang Trần nói, trong đầu cũng cực kỳ khiếp sợ.
- Đối mặt trích phần trăm mê người như vậy, hắn lại có thể không lấy một xu? Trẻ tuổi như vậy, liền có khí phách này, hắn so với Khổng Tước Đại Đế năm đó, chỉ sợ chỉ hơn chứ không kém.
- Tiểu súc sinh này, mua danh chuộc tiếng.
Thiên Long Phái Long Bá Tương, trong đầu cũng cực kỳ khiếp sợ.
- Tuổi còn nhỏ, lại hiểu làm người. Chiếu như vậy xuống dưới, còn như thế nào được? Tiểu tử này nịnh nọt tán tu như thế, đích thị là muốn ở tán tu giới đánh xuống danh tiếng. Tiểu tử này, là muốn từ tán tu giới vét chỗ tốt sao? Hừ, quá ngây thơ rồi. Những bạch nhãn lang tán tu giới kia, ở đâu là một chút ơn huệ nhỏ có thể thu mua? Tiểu tử này cho là mình thông minh, để lợi cho đám tán tu, thiên hạ tán tu sẽ đối với hắn khăng khăng một mực sao? Sẽ nạp đầu cúng bái sao?
Long Bá Tương vẫn rất khinh thường, hắn cảm thấy Chân thiếu chủ mua danh chuộc tiếng, nhưng lại chơi không đủ thông minh, nịnh nọt tán tu, nhất định là không có tiền đồ gì.
Thế giới tán tu vốn chia rẽ, muốn dựa vào ơn huệ nhỏ đến khống chế tán tu giới? Đây quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông.
Từ xưa bao nhiêu cường giả, bao nhiêu nhân vật tự cho là rất cao minh, cuối cùng đều không thể làm ra trò ở tán tu giới? Thậm chí rất nhiều người ở tán tu giới, bại tận tên tuổi anh hùng cả đời.
Giao dịch đại hội chấm dứt, thế lực khắp nơi, đều nhao nhao tới chúc mừng Giang Trần.
- Chân thiếu chủ, chúc mừng a, một viên Tùng Hạc Đan, đánh ra giá trên trời bực này. Chỉ dựa vào Tùng Hạc Đan, về sau Khổng Tước Thánh Sơn các ngươi liền không lo ăn uống a.
- Quá kinh người, đan dược thế gian này, đánh ra giá trên trời như thế, chỉ sợ từ xưa tới nay, cũng không nhiều lắm a?
- Tuyệt đối không nhiều lắm. Bất quá cũng có thể hiểu được. Tùng Hạc Đan này, từ Thượng Cổ đến nay, chỉ sợ cũng đủ đứng vào Top 5 của đan dược giới a?
Tất cả mọi người nhao nhao tán thưởng, hiển nhiên, đối với Tùng Hạc Đan, tất cả mọi người là phi thường ân cần.
Phải biết rằng, loại đan dược này, bất kể là ai, đều rất khát vọng có được một khỏa. Chỉ là, Chân thiếu chủ đã sớm nói, Tùng Hạc Đan sẽ không chảy về phía thị trường. Trừ khi là quan hệ tư nhân đặc biệt tốt, mới có thể có khả năng giao dịch.
Nói cách khác, Tùng Hạc Đan này, mọi người muốn tới tay, hoặc là đấu giá, hoặc là thông qua quan hệ tư nhân giao dịch.
Cho nên, tất cả mọi người nhao nhao đến cùng Giang Trần lôi kéo làm quen.
Bàn Long Đại Đế lại thở dài:
- Chân thiếu chủ, cho tới nay, Bàn Long ta đần độn, không biết nợ Chân thiếu chủ bao nhiêu nhân tình. Hôm nay mới biết được, nguyên lai Tùng Hạc Đan đáng giá như thế. Chân thiếu chủ, năm đó ngươi tặng ta Tùng Hạc Đan, hôm nay mới biết thiếu ân tình lớn cỡ nào.
- Ha ha, Chân thiếu chủ, Tùng Hạc Đan này, Thiên Kiếm Tông ta nhất định phải đặt trước một hai viên. Huynh đệ một hồi, Chân thiếu chủ sẽ không cự tuyệt lão Hàn ta chứ?
Hàn Thiên Chiến đi thẳng vào vấn đề, hắn không muốn hàm súc nữa.
- Chân thiếu chủ, lão Hàn đời này làm sự kiện thông minh nhất, là thuê ngươi làm khách khanh Đan Đế cho Thiên Kiếm Tông chúng ta. Cùng Chân thiếu chủ hợp tác, chỉ có hai chữ, thoải mái.
Bởi vì cái gọi là da dầy ăn no bụng, da mỏng ăn không no.
Hàn Thiên Chiến ỷ vào cùng Giang Trần có quan hệ hợp tác, lúc này cũng không rụt rè rồi.
Tố Hoàn Chân cũng cười nói:
- Chân thiếu chủ, bổn viện chủ cũng không có thiếu nợ Khổng Tước Đại Đế nhân tình. Trước kia chẳng qua là muốn lão hòa thượng dùng nhiều ít tiền mà thôi. Nể tình bổn viện chủ giúp ngươi buôn bán lời thêm 100 triệu. Tùng Hạc Đan này, dù sao cũng phải lo lắng Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta a?
- Chân thiếu chủ... Vốn ta không có ý tứ mở miệng, thế nhưng mà Tùng Hạc Đan này, sức hấp dẫn thật sự quá lớn. Cửu Dương Thiên Tông...
- Chân thiếu chủ, lúc nào có cơ hội, lại đến Nguyệt Thần Giáo của chúng ta làm khách.
Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ cũng có chút không rụt rè rồi.
Còn có chút Đại Đế tán tu, cũng nhao nhao tiến lên lôi kéo làm quen.
Những Đại Đế tán tu này, đã hối hận, lại phiền muộn. Bọn hắn hối hận trước kia không có đáp ứng giao dịch với Giang Trần, bỏ qua cơ hội tốt.