- Họ Long, ngươi đừng âm dương quái khí. Chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi này, hắn là cam tâm tình nguyện đem Thiên Địa Lăng Vân Chi giao dịch cho Chân thiếu chủ. Chuyện này, bổn đế có thể làm chứng. Trong này nếu như có nửa điểm ép mua ép bán, hiện tại bổn đế liền bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh. Bọn ngươi với tư cách khách quý được Lưu Ly Vương Thành mời đến, lại ở chỗ này phất gió lạnh, để cho người không thể không hoài nghi chư vị rốt cuộc là có mục đích gì a.
Bàn Long Đại Đế lời lẽ chính nghĩa, để những người kia không thể phản bác.
Vốn rất nhiều tán tu đều nổi lên lòng nghi ngờ với Giang Trần, nghe được Bàn Long Đại Đế nói như vậy, lòng nghi ngờ của mọi người liền giải tán. Một Đại Đế dùng thiên địa thệ ước làm chứng, chắc chắn sẽ không sai.
Thiên Địa thệ ước, cũng không phải tùy tiện có thể lập.
Giang Trần biểu lộ lạnh nhạt, đưa gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia cho Tiêu Vân:
- Đi, để chư vị đồng đạo xem qua, nhìn xem hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, so sánh thoáng một phát. Nhớ kỹ, nhắc nhở mọi người xem rễ cây, nhìn xem đường vân lá cây, nhìn xem đường cong thân chi.
Tiêu Vân lĩnh mệnh, mang theo Thiên Địa Lăng Vân Chi, phân biệt biểu hiện ở trước mặt những người kia.
- Chư vị, Thiếu chủ nhà ta đường đường chính chính, khinh thường làm trò mèo gì. Bất quá, Thiếu chủ nhà ta cũng nói, có người nào muốn ở trước mặt hắn làm tiểu xiếc, tuyệt đối là tự rước lấy nhục, tất cả mọi người xem cẩn thận, không nên bị mặt ngoài mê hoặc.
Tất cả mọi người cẩn thận đối lập hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi.
Ấn tượng đầu tiên, tất cả mọi người cảm thấy, hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này biểu hiện ra ngoài Linh lực, đích thật là hoàn toàn bất đồng.
Từ vẻ ngoài, hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này khác nhau thật sự là quá lớn.
Luận thể tích, Thiên Địa Lăng Vân Chi của người nọ rõ ràng lớn hơn nhiều.
Luận nồng độ linh lực, Thiên Địa Lăng Vân Chi của người nọ cũng thuần hậu gấp bội.
Luận bề ngoài, cho dù là kẻ đần, liếc mắt cũng có thể nhìn ra chỗ khác nhau của hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi.
Ngay cả Tỉnh Trung Đại Đế, chứng kiến hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia đối lập rõ ràng, cũng nhíu mày. Hắn không rõ, tại sao Chân thiếu chủ lại để cho hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi cùng một chỗ đối lập?
Không so còn tốt, vừa so, các phương diện chênh lệch quá xa.
Thiên Hà Cung trưởng lão cười ha ha nói:
- Ta có chút ngu dốt, khác biệt rõ ràng như vậy, chẳng lẽ mọi người nhìn không ra sao?
Đông Diệp Đại Sư thở dài:
- Chân thiếu chủ, chuyện này, ngươi phải cho mọi người một lời nói. Ép mua ép bán, cái này cùng Chân thiếu chủ quảng cáo công bình công chính rùm beng hoàn toàn khác xa a.
Long Bá Tương cũng cười lạnh nói:
- Không thể tưởng được, Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ, thậm chí có thủ đoạn này. Thiếu chút nữa lừa gạt người khắp thiên hạ. Nếu không phải vị bằng hữu tán tu kia có dũng khí phản bác, đổi lại tán tu khác, chỉ sợ sẽ nắm bắt cái mũi nhận biết.
Những thứ này, một cái so một cái tru tâm, một phen nói xuống, quả nhiên làm cảm xúc của rất nhiều tán tu chuyển động.
Chẳng lẽ, Chân thiếu chủ này thật sự là loại mua danh chuộc tiếng kia? Chẳng lẽ cái gọi là công chính công bình của hắn, thật là khẩu hiệu lừa gạt tán tu?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tán tu đều tràn đầy thất vọng.
Trong nội tâm bọn hắn, vốn rất khâm phục Chân thiếu chủ, cũng bởi vì Chân thiếu chủ, đối với thế lực lớn sinh ra một chút đổi mới, cảm thấy Chân thiếu chủ này cùng cự đầu thế lực khác có chút không giống.
Thế nhưng mà hiện tại, tưởng tượng tốt đẹp của bọn hắn, tựa hồ trong khoảnh khắc sụp đổ rồi. Loại dối trá này, để cho bọn hắn cảm thấy bị lường gạt rồi, cảm giác mình tựa như một kẻ ngu, bị người trêu đùa hí lộng.
Trong đội ngũ tán tu, hào khí lập tức có chút bạo động.
Bất quá, vẫn có rất nhiều tán tu cảm thấy, đến bây giờ mới thôi, đều là lời từ một phía. Chân thiếu chủ còn chưa nói a.
Nếu như hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia thực sự khác biệt lớn như vậy, Chân thiếu chủ sao sẽ lấy ra đối lập? Cái này không phải tự mình đánh mặt mình sao?
Chân thiếu chủ làm như vậy, nhất định có ẩn tình.
Tán tu đầu óc thông minh một chút, sẽ không có bị Đông Diệp Đại Sư cùng Long Bá Tương nói kích động, mà lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mà những người vốn đứng bên Giang Trần kia, thoáng cái có chút không biết nên như thế nào. Bởi vì đối lập này thật sự quá rõ ràng.
Hiện trường vô số ánh mắt, cơ hồ toàn bộ tập trung ở trên người Giang Trần.
Tên tán tu kia cũng cười lạnh liên tục:
- Chân thiếu chủ, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì đạt được gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia. Bất quá ngươi muốn dùng biện pháp đồng dạng, cướp đoạt gốc Linh Dược này của ta, ta liều mạng cũng muốn lấy một cái công đạo.
- Đã đủ rồi.
Giang Trần một mực không nói gì, đột nhiên Lôi Đình giận dữ, trong mắt như điện thiểm, bắn ra một đạo sát khí lạnh lùng về phía người này.
Khí thế Long ngâm, chấn đắc màng tai mỗi người, khiếp sợ không thôi.
Ánh mắt của Giang Trần như đao, nhìn chằm chằm vào người nọ:
- Ít ở trước mặt Bổn thiếu chủ bày ra một bộ bị hãm hại. Chút thủ đoạn ấy của ngươi, dù dấu diếm được thế nhân, cũng không thể gạt được pháp nhãn của Bổn thiếu chủ.
- Chư vị.
Giang Trần ôm quyền, lớn tiếng nói:
- Ở đây chỉ cần không phải mù lòa, chỉ sợ đều xem được hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia có khác biệt cực lớn, đúng không?
- Thế nhưng mà, đời ta võ tu đều phải biết, mắt thường chứng kiến, cũng chưa chắc là chân thật. Chút Chướng Nhãn pháp ấy, tuy cao minh, nhưng không dấu diếm qua người trong nghề chính thức. Chư vị, Thiên Địa Lăng Vân Chi đối với các ngươi mà nói, có lẽ lạ lẫm, nhưng mà đối với Chân mỗ mà nói, lại thông thường. Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm chính thức, rễ cây màu bích lục, xanh như ngọc, mỗi một sợi rễ như râu rồng, đường cong phi thường hoàn mỹ. Mà gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia, tuy ở trên chỉnh thể làm bộ rất hoàn mỹ, nhưng mà người làm bộ kia, chỉ sợ chính mình cũng chưa thấy qua Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm. Các ngươi xem rễ cây của hai gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi, là màu gì?
Mọi người nhìn lại, lại phát hiện rễ cây của Thiên Địa Lăng Vân Chi, là thanh sắc nhàn nhạt, tuy thoạt nhìn lớn hơn cây của Giang Trần, thế nhưng trên màu sắc, lại hoàn toàn đồng dạng.
Tên tán tu kia lại the thé nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi ăn nói bừa bãi. Ngươi nói màu bích lục là màu bích lục sao? Ngươi còn có bằng chứng gì? Nếu như không có, cũng không quá đáng là lời từ một phía của ngươi mà thôi.
Đông Diệp Đại Sư cũng niệm Phật hiệu:
- Chân thiếu chủ, chuyện cho tới bây giờ, nếu như ngươi còn nói xạo, chỉ để cho bần tăng xem thường.
Giang Trần không giận ngược lại cười:
- Đông Diệp Đại Sư, Chân mỗ đích thật là sai rồi. Vốn tưởng rằng Thiên Âm Tự đệ tử Phật môn, sẽ không nói dối. Hôm nay xem ra, cũng không quá đáng là thế hệ lừa đời lấy tiếng. Đông Diệp Đại Sư, người xuất gia nói dối, đây chính là phải nhập Địa Ngục cắt lưỡi. Ngươi tu luyện Kim Cương Pháp Nhãn, kiếp nầy nếu không vào được Cực Lạc Thế Giới, chỉ sợ nhất định phải nhập Địa Ngục rồi. Ngươi dám dùng danh tiếng Phật Đà thề, ngươi ở trên vấn đề của Thiên Địa Lăng Vân Chi này không có nói dối sao? Nếu ngươi dám lập thiên địa thệ ước, Bổn thiếu chủ dám bán hết tài phú của Khổng Tước Thánh Sơn, hướng các bằng hữu tán tu trình diện hôm nay tạ tội.