Bảo vật cấp hai, đồng dạng không có gây ra bất luận tranh luận gì. Dùng nhãn lực của chư vị ở đây, phân biệt bảo vật cấp hai, sẽ không tồn tại bao nhiêu độ khó.
Hơn nữa bọn hắn chọn lựa bảo vật cấp hai, trên cơ bản đều thuộc về bảo vật mà tất cả mọi người có thể xác định, có thể đạt thành nhất trí.
Về phần có tranh luận, hoặc là bảo vật xem không quá rõ, bọn hắn đều để lại, không có quy thành cấp hai.
Tuyển ra cấp hai, mọi người lại phát hiện, khoảng chừng 52 kiện, vượt qua trước kia mong muốn.
Bất quá, bảo vật cấp hai, mọi người cũng không phải đặc biệt để ý, nhiều hơn vài món, cũng không để cho người cảm thấy ngoài ý muốn.
Mọi người quan tâm nhất chính là, còn lại vẫn có 24 kiện bảo vật, con số này, đã vượt ra khỏi hạn mức cao nhất mà trước kia bọn hắn mong muốn.
Trước kia bọn hắn nói, bảo vật cấp một nhiều lắm là hai mươi kiện.
Thế nhưng mà, tại đây lại có khoảng chừng 24 kiện.
Cái này nên định như thế nào?
Quan trọng nhất là, trong đó có vài món bảo vật, rất nhiều người căn bản là không biết. Dù kiến thức rộng rãi như Tỉnh Trung Đại Đế, cũng không dám phát biểu ý kiến lung tung.
Mà Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân, cũng biết luận nhãn lực, mình là kém Đông Diệp Đại Sư kia.
Có lẽ, hiện tại phải nhờ vào Chân thiếu chủ cùng Đông Diệp Đại Sư đến định đoạt rồi.
- Đại sư, ngươi xem ở bên trong những bảo vật này, có đặc biệt xuất chúng hay không. Nếu không, chúng ta tuyển ra vài món khác, định thành siêu phẩm.
Đông Diệp Đại Sư trầm ngâm nói:
- Đặc biệt xuất chúng, cũng rất khó giới định a. Chân thiếu chủ, nhãn lực của bần tăng có hạn, cái siêu phẩm này, giới định như thế nào?
Đông Diệp Đại Sư còn tưởng rằng Giang Trần là khảo thi hắn, trong lúc nhất thời cũng rất cẩn thận, ném khoai lang phỏng tay lại cho Giang Trần.
Giang Trần cười nói:
- Ta xem trọng ba kiện trong đó, định thành siêu phẩm. Hai mươi mốt kiện khác, định thành cấp một. Mọi người cảm thấy thế nào?
Tỉnh Trung Đại Đế lại nhắc nhở:
- Chân thiếu chủ, ngươi tuyển ba kiện, là vì chúng đột xuất, hay vì số lượng vẫn vượt qua hạn mức cao nhất. Cho nên mới bị buộc định thành siêu phẩm bảo vật?
Giang Trần cười nói:
- Tự nhiên là vì chúng rất đột xuất. Nếu như có năm kiện đặc biệt đột xuất, ta cũng sẽ không chút do dự tuyển ra năm kiện.
Đông Diệp Đại Sư lại có chút kinh ngạc:
- Chân thiếu chủ xác định như vậy, nhất định có ba kiện bảo vật đặc biệt đột xuất, vượt qua bảo vật khác?
Nói thật, Đông Diệp Đại Sư có chút không phục. Tuy người xuất gia không thể vọng động vô minh, nhưng Đông Diệp Đại Sư cuối cùng là người tu luyện võ đạo, tâm tư tranh cường háo thắng, cũng là khó tránh khỏi.
Huống chi, hắn đối với nhãn lực của mình một mực rất tự tin. Hắn đối với 24 kiện định giá cấp một này, tuyệt đối không có ý kiến. Có một hai kiện hơi có chút đột xuất, hắn cũng nhìn ra được. Nhưng muốn nói chuẩn xác có ba kiện là siêu phẩm, hắn vẫn còn có chút không tin.
Hắn cảm thấy, Chân thiếu chủ này là cố ý đùa bỡn thần bí, để nâng lên năng lực xem xét của mình mà thôi.
Giang Trần cười nói:
- Ta trước lấy ba kiện bảo vật ra này, mọi người cùng nhau đánh giá. Ta một người nói, cũng không tính, phải được mọi người nhận đồng mới được.
Giang Trần nói xong, từ trong 24 kiện bảo vật, tuyển ra ba kiện siêu phẩm, từng cái lấy ra.
Ba kiện bảo vật này, trong đó có một kiện, là một miếng ngọc giản, phía trên có khắc phù văn cổ xưa, nhìn về phía trên phi thường tối nghĩa khó hiểu.
Nó là vật duy nhất mà bất luận ai ở đây đều xem xét không ra. Nhưng bản thân miếng ngọc giản này, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường, cho nên thời điểm mọi người phân loại, không dám phân loại nó vào. Bởi vì bọn họ xem không hiểu, sợ bỏ sót thứ tốt.
Cho nên vật ấy mới lưu đến cuối cùng, lẫn nhau đều ngầm hiểu, ai cũng không có tận lực đi nói bảo vật này, hiển nhiên, ai cũng không muốn rụt rè ở trước mặt người khác, chỉ chờ có người lên tiếng.
Hôm nay Giang Trần chọn lựa miếng ngọc giản kia ra, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, đồng thời cũng tràn ngập tò mò.
Miếng ngọc giản này, Chân thiếu chủ lấy nó ra, chẳng lẽ hắn nhận ra vật ấy sao?
Không thể không nói, trong lòng mọi người đều tràn ngập ý tò mò.
Còn có hai kiện, trong đó có một kiện là Linh Dược, tuyển ra Linh Dược này, Tố Hoàn Chân thấy Giang Trần tuyển nó, lông mày kẻ đen cũng hơi nhăn lại.
Mà khóe miệng của Đông Diệp Đại Sư càng hơi động một chút, hiển nhiên đối với Giang Trần tuyển ra cây Linh Dược kia có chút không cho là đúng.
Tình hình này nhìn ở trong mắt Tỉnh Trung Đại Đế, cũng âm thầm thay Giang Trần đổ mồ hôi. Tỉnh Trung Đại Đế cũng không nhận biết loại linh dược này, nhưng khi nhìn biểu lộ cấp Tố Hoàn Chân cùng Đông Diệp Đại Sư, tựa hồ bọn hắn đều biết. Hơn nữa đối với gốc Linh Dược này vượt qua bảo vật khác, rất không cho là đúng.
Giang Trần không có để ý nét mặt của bọn hắn, lại tuyển ra kiện bảo vật thứ ba.
Kiện bảo vật siêu phẩm thứ ba, là một tấm phù lật. Tấm phù lật này, tạo hình thập phần cổ xưa. Đông Diệp Đại Sư đối với phù lật này, ngược lại là tán thành, khẽ gật đầu. Lúc trước hắn cũng thấy phù lật này rất không tầm thường, chỉ là hắn nhìn không thấu lai lịch, cho nên không dám kết luận.
Thấy Giang Trần lựa nó ra, trong lòng của hắn cũng có ngọn nguồn. Đối với tấm phù lật này trúng cử, hắn không có nói ra bất kỳ dị nghị gì.
Đông Diệp Đại Sư bất động thanh sắc hỏi:
- Chân thiếu chủ, ba kiện bảo vật này, hẳn là ngươi còn ý định phân ra cấp bậc sao?
- Ha ha, dùng ngu kiến của cá nhân ta. Ngọc giản xếp đệ nhất. Mà phù lật, thì xếp thứ hai. Gốc Linh Dược kia, xứng đáng thứ ba. Đương nhiên, đây chỉ là thiển kiến của cá nhân ta. Chư vị có ý kiến gì, cũng có thể nói, mời mọi người đến, tự nhiên là mọi người thương lượng xử lý. Ta tuổi trẻ kiến thức nông cạn, vừa vặn nghe ý kiến của mọi người một chút.
Giang Trần ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trên thực tế, hắn cũng nhìn thấy biểu lộ không cho là đúng của Đông Diệp Đại Sư, biết rõ vị đệ tử Phật môn này, đối với lựa chọn của mình ôm thái độ hoài nghi.
Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha:
- Các ngươi cũng đừng hỏi ta. Lão phu một kiện cũng không nhận ra. Bất quá cái phù lật kia tràn đầy khí tức Thượng Cổ, hẳn là một tấm Thượng Cổ phù lật. Về phần công dụng là gì, lão phu lại hoàn toàn không biết. Chỉ có thể nghe cao kiến của các ngươi rồi.
Tố Hoàn Chân không nói gì, nàng nhận ra gốc Linh Dược kia. Nhưng mà lấy quan hệ của nàng cùng Lưu Ly Vương Thành, tự nhiên không có khả năng đứng ra nghi vấn Giang Trần.
Hàn Thiên Chiến cùng Tỉnh Trung Đại Đế cũng không sai biệt lắm, hắn chỉ có thể cảm nhận được ba vật kia bất phàm, nhưng muốn nói bất phàm ở địa phương nào, lại nói không nên lời.
Nhưng Đông Diệp Đại Sư lại không rụt rè, nói ra:
- Chân thiếu chủ, miếng phù lật này trúng cử, bần tăng không có ý kiến. Thế nhưng mà ngọc giản cùng gốc Linh Dược kia, bần tăng là có thái độ hoài nghi. Chúng ta đã ý định công chính công khai, không thể chủ động cất cao chúng, bằng không thì có chút bất chính rồi.