Giang Trần hảo hảo thu Khai Thiên Phá Nhật Phù về, thúc dục Đan Tiêu Trận Bàn trong tay, một đạo khốn trận, nối tiếp cùng Cửu Vi Phi Hoa Trận.
Nhất thời, chung quanh sơn môn, lập tức bị trận pháp vây quanh.
- Chư vị, là lúc các ngươi thi thố tài năng rồi.
Lúc này, ba sát thủ Đế cảnh mà Đan Cực Đại Đế phái tới kia, vừa vặn từ dưới núi chạy đến, đang muốn vây kín Giang Trần, lại phát hiện trước mắt đã bị trận pháp vây khốn.
Lúc lại nhìn, Giang Trần đã phiêu nhiên ly khai, rơi vào trong sơn môn.
Hưu hưu hưu hưu…
Từng đạo thân ảnh, dưới núi, trên núi, không ngừng dũng mãnh tiến ra.
- Giết bọn chúng đi.
Giang Trần quát.
Tỉnh Trung Đại Đế một ngựa đi đầu, bảo đao trong tay hóa thành trường mang đầy trời, mang tất cả Thiên Địa, chém về phía Tu La Đại Đế.
Mà Mạch Vô Song cũng không chút khách khí, thi triển thân pháp, hướng Tu La Đại Đế giết qua.
Luận tu vi, tu vi của Tỉnh Trung Đại Đế có khả năng còn trên Tu La Đại Đế. Mà tu vi của Mạch Vô Song, cũng cùng Tu La Đại Đế khó chia trên dưới.
Hơn nữa có Thương Hải Đại Đế liên thủ, cục diện ba đánh một hình thành, mặc dù Tu La Đại Đế thiêu đốt huyết mạch, cũng không làm nên chuyện gì.
Dù sao, hắn ăn một kích của Thương Hải Đại Đế, bị thương nghiêm trọng, mặc dù thiêu đốt huyết mạch, sức chiến đấu cùng đỉnh phong cũng chênh lệch không nhỏ.
Bên Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế liên thủ.
Chín Đại Đế tán tu khác, thì là chín đối ba, vây quanh ba gã Đế cảnh kia, điên cuồng công kích.
Vùng này, đã bị trận pháp của Giang Trần vây quanh, cùng Cửu Vi Phi Hoa Trận tạo thành liên hệ. Mà Giang Trần lại từ một nơi bí mật gần đó điều hành, thông qua Địa Tạng Nguyên Châu, liên tục không ngừng chuyển vận lực lượng cho trận pháp.
Bởi như vậy, kể cả Tu La Đại Đế ở bên trong, dĩ nhiên thành cá trong chậu, chỉ có thể bị đánh, căn bản không có thể chạy trốn.
Tuy trên tay bọn hắn có rất nhiều át chủ bài chạy trốn, thế nhưng mà bọn hắn căn bản không có cơ hội thi triển.
Mỗi người, đối mặt đều là cục diện ba đánh một. Đại Đế tầm đó, tu vi vốn không kém bao nhiêu, ba đánh một, tự nhiên là không còn phần thắng.
Mà bốn phía lại bị trận pháp vây quanh, dù có Độn Không Phù, cũng phải trước chạy ra ngoài trận pháp, mới có thể thi triển. Nếu không Độn Không Phù lại thần diệu, cũng không cách nào thoát ra trận pháp.
Bởi như vậy, chẳng khác nào bọn hắn bị vây quanh trùng trùng điệp điệp.
Tu La Đại Đế càng đánh càng giật mình, hắn cũng nhận ra bảo đao trong tay Tỉnh Trung Đại Đế:
- Tỉnh Trung Đại Đế, Tu La ta cùng ngươi không oán không cừu, vì sao đau khổ bức bách?
Nhưng Mạch Vô Song lại quát:
- Tu La, ngươi đi ngược lại, người người oán trách, còn có cái gì để nói sao?
- Phi, Mạch Vô Song, lúc trước lão tử còn cảm thấy ngươi là đàn ông, ai nghĩ đến ngươi lại cam làm tay sai cho Khổng Tước Thánh Sơn. Cự đầu tán tu giới, không gì hơn cái này.
Tuy Tu La Đại Đế bị động bị đánh, nhưng miệng lại không phục.
Tỉnh Trung Đại Đế thản nhiên nói:
- Tu La, nếu như ở ngoài Khổng Tước Thánh Sơn, bổn đế sẽ không ra tay với ngươi. Nhưng ở trong Khổng Tước Thánh Sơn, ngươi muốn ra tay với Chân thiếu chủ, mà Chân thiếu chủ lại vừa vặn ra thù lao, để chúng ta bảo hộ hắn chu toàn. Không thể nói trước, đành phải đắc tội. Chính như Chân thiếu chủ nói, ngươi không tìm đường chết, sẽ không phải chết.
Tu La Đại Đế liên tục gào thét, đang khi nói chuyện, lại bị đánh trúng.
- Thương Hải, ngươi cái ăn cây táo, rào cây sung này, súc sinh bán chủ cầu vinh, Tu La ta có điểm nào xin lỗi ngươi? Vậy mà ngươi bán chủ cầu vinh? Ngươi cho rằng, ngươi đầu phục hắn, có thể tẩy trắng mình sao?
Tu La Đại Đế lại đem đầu mâu chỉ hướng Thương Hải Đại Đế.
Độ dày da mặt của Thương Hải Đại Đế, hiển nhiên cũng rất khó lường. Lạnh lùng nói:
- Tu La, bây giờ ngươi châm ngòi ly gián, cũng không làm nên chuyện gì. Ta đã làm ra lựa chọn, thì sẽ không hối hận. Tổng so với đi theo ngươi không có đường về thì mạnh hơn rất nhiều. Trước khi ngươi về Lưu Ly Vương Thành, ta đã khuyên qua ngươi, bảo ngươi không nên mạo hiểm. Ngươi hết lần này tới lần khác khư khư cố chấp, còn tự chủ trương kéo ta xuống nước. Ngươi có hỏi qua ta có đồng ý hay không?
- Phi, loại sợ chết, hết lần này tới lần khác còn lấy cớ.
Tu La Đại Đế hổn hển.
- Đúng, ta rất sợ chết, ta tu luyện tới Đế cảnh không dễ dàng, biết rõ hẳn phải chết, vì cái gì nhất định phải cùng ngươi?
Thương Hải Đại Đế cũng không phủ nhận.
- Vô sỉ, vô sỉ.
Tu La Đại Đế gào thét không thôi.
- Dù lão tử liều tính mạng, cũng phải trảm tên phản đồ ngươi.
Ngay thời điểm này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Đan Cực Đại Đế phái tới một gã Đại Đế, tu vi hơi kém một đường, ở dưới ba Đại Đế tán tu vây công, đã bị đánh trúng chỗ hiểm.
Cao thủ so chiêu, một ít bị thương ngoài da có lẽ không cách nào cải biến chiến cuộc, thế nhưng một khi xuất hiện vết thương trí mệnh, vậy thì rất nhanh sẽ phân ra thắng bại.
Phanh…
Liên tục có đại chiêu oanh ở trên người tên Đại Đế kia, người nọ kêu thảm thiết liên tục, thân thể như đống cát bay lên, ở phía sau hắn, một đạo kiếm mang xung thiên chợt lóe lên.
Xùy…
Kiếm quang xẹt qua cổ của hắn, một cái đầu to lớn phóng lên trời. Huyết quang như tiễn, bắn ra bốn phía. Đường đường Đại Đế, cứ như vậy vẫn lạc.
Những Đại Đế tán tu này, không có một cái nào là thiện nam tín nữ, đã quyết định động thủ, bọn hắn tự nhiên không hiểu cái gì gọi là thấy tốt thì lấy.
Giết chết một đối thủ xong, liền thành chín đối hai, càng tạo thành cục diện vây công.
Hai gã Đại Đế còn lại kia, vẫn còn làm khốn thú chi đấu, bất quá trong lòng dạ, bởi vì đồng bạn vẫn lạc, cũng trở nên hết sức yếu ớt.
Hai người lưng tựa lưng, miễn cưỡng giữ vững trận thế, nhưng đã tràn đầy nguy cơ rồi.
Hỏa Viêm Đại Đế một ngựa đi đầu, Hỏa Long cường thế hướng hai người kia mang tất cả mà đi, Nhược Y Đại Đế cũng không cam chịu yếu thế, tay kéo cung tiễn, tùy thời thu hoạch tánh mạng của hai người này.
- Hỏa Viêm đạo hữu, Nhược Y đạo hữu, khoan đã.
Hai người kia nhìn thấy Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế chuẩn bị thi triển sát chiêu, ý chí chiến đấu cơ hồ sụp đổ, không ngớt cầu xin tha thứ.
Hai người này đều cải trang cách ăn mặc, từ mặt ngoài xem, căn bản nhìn không ra lai lịch của bọn hắn.
Hỏa Viêm Đại Đế nghe người cầu xin tha thứ, cũng nao nao, hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi như thế nào nhận biết bổn đế?
Nhược Y Đại Đế cũng chế trụ cung tiễn, huyền mà không phát.
- Nhị vị đạo hữu, đều là tán tu, làm gì đuổi tận giết tuyệt?
Lúc này hai người kia cũng không che giấu tung tích, xóa cải trang, lộ ra tướng mạo sẵn có.
- Là các ngươi?
Hỏa Viêm Đại Đế sững sờ, hai người này, Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế nhận ra bọn hắn.
- Hòe Sơn Nhị Tiêu?
Nhược Y Đại Đế cũng sững sờ.
- Là chúng ta, là chúng ta.
Hai người kia liên tục khẩn cầu.
- Hỏa Viêm đạo huynh, Nhược Y đạo hữu, bản thân đồng căn, cần gì đưa nhau vào chỗ chết? Chúng ta tán tu làm gì khó xử tán tu?