Bất quá Tỉnh Trung Đại Đế là tồn tại bài danh Top 3 trong tán tu giới Lục Đại cự đầu, ở đây coi như là Vô Song Đại Đế cùng Hỏa Viêm Đại Đế, địa vị cũng thua kém hắn một bậc.
Hắn có đãi ngộ ưu tiên, cũng nói qua được.
- Chân thiếu chủ, thù lao muộn một ít, cũng không đáng ngại. Nhưng chúng ta sao tin được ngươi? Hơn nữa, ngươi ngay cả ngày xác định cũng nói không chính xác, cái giao dịch này, chúng ta sao yên tâm cùng ngươi làm?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Giao dịch này, chư vị chỉ lợi nhuận không lỗ vốn. Chỉ có thể đánh cuộc một lần rồi. Sở dĩ ta không cách nào xác định ngày, là vì ta không biết lúc nào mới có thể đạt được tài liệu của Tùng Hạc Đan lần nữa. Về phần luyện chế Tùng Hạc Đan này, đối với ta mà nói lại không khó.
- Chân thiếu chủ, có thể mạo muội hỏi một câu, Tùng Hạc Đan kia đến cùng cần tài liệu gì không? Có lẽ chúng ta có thể cung cấp cho ngươi?
- Đúng vậy a, nói ra xem. Chúng ta vào Nam ra Bắc, thiên hạ trân bảo, chứng kiến cũng không ít. Nếu như chúng ta cũng cầm không ra, dưới gầm trời này, ngoại trừ những tông môn nội tình sâu đậm kia, thì không ai có thể cầm ra được rồi.
Trong mắt những người này đều tràn ngập chờ đợi.
Khát vọng đối với Tùng Hạc Đan, làm cho bọn hắn đều bất tri bất giác nhảy vào trong tiết tấu của Giang Trần.
Chủ tài liệu của Tùng Hạc Đan có Kim Quan Vân Hạc tâm cùng Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng quả, Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng Giang Trần đã có. Nhưng Kim Quan Vân Hạc tâm lại có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Ta vẫn là muốn nghe chư vị lựa chọn trước.
Giang Trần cười nhạt nói.
Mạch Vô Song không nói gì, hắn cũng suy đoán không thấu dụng ý của Giang Trần. Bất quá hắn biết rõ, Giang Trần làm như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn.
- Mà thôi mà thôi, đơn giản là ra tay một lần. Chỉ cần không phải đi công kích thế lực khác, ở địa bàn của Lưu Ly Vương Thành, liền đáp ứng giúp ngươi ra tay một lần lại có làm sao? Đánh bạc thắng có một viên Tùng Hạc Đan, thua, chỉ là ra tay một lần, cũng không có thua cái gì không phải sao?
Một Đại Đế dáng người khôi ngô, là cái thứ nhất kêu lên.
Giang Trần nhớ rõ danh tự của người này, tên Diệp Kiếm Lỗi, là một cường giả tán tu thực lực phi thường mạnh, theo Vô Song Đại Đế giới thiệu, tu vi của người này, so với Mạch Vô Song hắn cũng kém không đi nơi nào.
- Tốt, Diệp tiền bối sảng khoái.
Giang Trần vỗ tay cười, dịu dàng nhìn qua những người khác, lại không vội bức bách tỏ thái độ.
Loại sự tình này, phải là tự nguyện.
- Khổng Tước Thánh Sơn mấy ngàn năm danh dự, danh khí của Chân thiếu chủ ngươi hôm nay lại như mặt trời ban trưa, tựa hồ đáng giá đánh bạc một lần a. Ta cũng đánh bạc.
- Ta cũng đánh bạc.
- Tính ta một người.
- Còn có ta.
Có người đầu tiên đứng ra, liền lục tục ngo ngoe có người lên tiếng. Thoáng cái, thì có bảy tám Đại Đế đứng dậy.
Lúc này, Nhược Y Đại Đế bỗng nhiên kiều mỵ cười cười:
- Chân thiếu chủ, cũng tính ta một người a. Bất quá, nữ nhân gia chúng ta không có nhiều cảm giác an toàn, đến lúc đó ngươi luyện chế ra Tùng Hạc Đan, có thể ưu tiên cho ta hay không?
Nhược Y Đại Đế là nữ tử, lại là sáu cự đầu của tán tu giới, nàng nói lời này, những người khác thật đúng là không có cách nào chỉ trích.
Hỏa Viêm Đại Đế thấy Nhược Y Đại Đế cũng mở miệng, liền than nhẹ một tiếng:
- Chân thiếu chủ, Hỏa Viêm ta không thích quanh co lòng vòng. Nhớ kỹ, ta và ngươi tầm đó, đây không phải ván bài, mà là giao dịch. Nếu như ta xuất thủ, sớm muộn gì cũng phải lấy được Tùng Hạc Đan. Nếu để cho ta biết Chân thiếu chủ ngươi tay không thuê người... Lưu Ly Vương Thành tất sẽ trở thành đối địch cả đời ta.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Ta rất ưa thích loại người nói chuyện sảng khoái này. Có lời gì, mở ra mà nói. Bất quá, tất cả mọi người đã nói thẳng, vậy ta cũng dong dài vài câu. Chư vị đã đáp ứng ra tay, nhất định phải nhớ kỹ nguyên tắc. Quyết không có thể qua loa cho xong. Nếu như chư vị không hết sức, ra công không xuất lực, vậy Chân mỗ cũng có quyền lực đổi ý.
- Cái này làm sao phán định a.
Có người mở miệng nói.
- Rất đơn giản, người muốn tham dự, chỉ cần dùng Tâm Ma thề, một khi ra tay, tuyệt không qua loa, chắc chắn đem hết toàn lực chiến một trận là được.
Giang Trần triệt để nắm giữ quyền chủ động.
Sức hấp dẫn của Tùng Hạc Đan, Giang Trần có nắm chắc tuyệt đối. Võ giả phàm tục, trước khi không có đột phá Thiên Vị, ai cũng không thể bỏ qua Tùng Hạc Đan.
Trừ khi là loại cường giả đã cảm ngộ thiên địa pháp tắc, lập tức sẽ tấn chức Thiên Vị.
Bằng không thì một viên Tùng Hạc Đan, là bảo đảm kéo dài tuổi thọ.
Cuối cùng nhất, 23 tên Đại Đế tán tu, có khoảng chừng mười tên tán tu đáp ứng cùng Giang Trần làm giao dịch. Mà mười ba người khác, thì ôm thái độ hoài nghi, không có tham dự vào.
Có mười Đại Đế tán tu, còn kể cả Tỉnh Trung Đại Đế loại cường giả Đế cảnh đỉnh cấp, cộng thêm Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế, thực lực tương xứng với Vô Song Đại Đế.
Loại đội hình này, đối với Giang Trần mà nói, là đủ rồi.
- Chân thiếu chủ, giao dịch đã hoàn thành. Ngươi cần chúng ta ra tay lúc nào?
Tính cách của Hỏa Viêm Đại Đế rất gấp, trực tiếp hỏi.
- Là giờ phút này.
Giang Trần lộ ra nụ cười thản nhiên, hồi đáp.
- Giờ phút này?
Hỏa Viêm Đại Đế nhướng mày.
- Hiện tại ra tay, đánh ai? Chẳng lẽ những Đại Đế tán tu chúng ta tự giết lẫn nhau sao?
- Tự nhiên không phải.
Giang Trần cười nói.
- Chung quanh Khổng Tước Thánh Sơn ta, có mấy gia hỏa đang ở đó du đãng. Ý đồ bất lợi đối với Khổng Tước Thánh Sơn ta. Giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chưa trừ diệt, luôn không tốt a. Khó được chư vị tiền bối giá lâm Lưu Ly Vương Thành ta, đang muốn mượn nhờ chư vị, diệt trừ mấy thế hệ mưu đồ làm loạn này.
Nói đến đây, Giang Trần dừng lại một chút:
- Chư vị, vẫn là câu nói kia, nếu chư vị cảm thấy không ổn, hiện tại có thể đổi ý, ta tuyệt đối sẽ không oán trách mọi người.
Mười tên Đại Đế tán tu đáp ứng cùng Giang Trần giao dịch, nhìn lẫn nhau, im ắng trao đổi suy nghĩ.
Hiển nhiên, bọn hắn đang cân nhắc. Trong lúc nhất thời, bọn hắn cảm giác mình là bị Chân thiếu chủ câu rồi. Thế nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, bị câu tựa hồ cũng không có cái gì không ổn
Một lần ra tay mà thôi, đổi lấy một khỏa Tùng Hạc Đan, tính toán như thế nào cũng là bọn họ thắng.
Nếu như hiện tại đổi ý, Chân thiếu chủ này ngoài miệng nói sẽ không trách tội, nhưng ai biết thời điểm tán tu đại hội khai mạc, có thể liệt bọn chúng vào sổ đen hay không?
Bọn hắn không sợ xếp vào sổ đen của Lưu Ly Vương Thành, thế nhưng mà bọn hắn đối với Tùng Hạc Đan thèm chảy nước miếng a, nếu như bị liệt vào sổ đen, cũng ý nghĩa bọn hắn cùng Tùng Hạc Đan kia cách biệt rồi.
Cái này không phải sự tình bọn hắn muốn nhìn đến.