Độc Tôn Tam Giới

Chương 206: Tình cảm Câu Ngọc công chúa phức tạp 2

Lúc gặp lại Giang Trần, Câu Ngọc công chúa trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khuôn mặt thiếu niên tuổi trẻ mà bình tĩnh thong dong kia, tựa hồ đã xảy ra tí ti lột xác.

Khuôn mặt kia, cũng không xa lạ gì, như cũ là quen thuộc như vậy.

Nhưng loại cảm giác này, lại phảng phất đem chênh lệch lẫn nhau, kéo lớn hơn rất nhiều.

Đúng vậy, ở trên người Giang Trần, thậm chí có một loại khí chất mà ngay cả Câu Ngọc công chúa cũng tự ti mặc cảm, đó là một loại cao quý nói không nên lời.

- Giang Trần, ngươi vậy mà… đã là mười một mạch Chân khí đại sư?

Câu Ngọc công chúa hồi tưởng quật khởi chi lộ của thiếu niên này, cảm thấy rất là hoảng hốt.

Nửa năm trước, hắn tựa hồ vẫn là người ngay cả trụ cột khảo hạch cũng qua không được a?

Như thế nào nửa năm thời gian, một người có thể phát sinh lột xác thoát thai hoán cốt như thế?

Câu Ngọc công chúa không nghĩ ra, nàng cũng không muốn suy nghĩ.

Giang Trần có chút gật đầu:

- Chút việc nhỏ ấy trước không đề cập tới. Đúng rồi, Câu Ngọc, ta nghe nói Đông Phương nhất tộc các ngươi, có một lão tổ a? Long gia làm loạn, hắn không có xuất hiện; hiện tại cường địch muốn xâm lấn, hắn vẫn không hiện ra?

Câu Ngọc công chúa cười khổ:

- Lão tổ bế quan, có lẽ cũng sắp xuất quan a?

Lúc nói lời này, chính nàng cũng không có lực lượng gì. Hơn nữa, Đông Phương nhất tộc có lão tổ, Hắc Nguyệt Quốc người ta cũng có lão tổ.

Lão tổ đối chiến lão tổ, nghe nói lão tổ Hắc Nguyệt Quốc là lão quái vật đã sống hơn một ngàn năm rồi, tuổi thọ cùng tu vi đều cao hơn lão tổ của Đông Phương nhất tộc.

Giang Trần cười cười, cũng không có nói cái gì nữa.

- Đúng rồi, nha đầu Nhược Nhi kia cũng tới?

- Đúng vậy, bất quá trong đêm chạy đi, nàng không có nghỉ ngơi tốt, lúc này có lẽ đang ngủ bù. Ngươi nhớ nàng?

Ngữ khí của Câu Ngọc công chúa, có chút kì quái.


- Nhớ nàng?

Giang Trần bật cười.

- Ngươi cô nàng này, trong đầu luôn nghĩ một ít cổ quái, ngươi sẽ không muốn nói cho ta biết, lần này các ngươi tới, là ý định thực hiện lời hứa chứ?

Khuôn mặt Câu Ngọc công chúa đỏ lên, nàng đương nhiên biết rõ Giang Trần nói là cái gì. Lúc trước, khi Tiềm Long thi hội tiến hành, Câu Ngọc công chúa từng đồng ý, chỉ cần Giang Trần hắn có thể ở trong Tiềm Long thi hội áp đảo Long gia, bất kể là Nhược Nhi, hay là Câu Ngọc nàng, đều mặc Giang Trần hắn ngắt lấy, lớn nhỏ ăn sạch cũng có thể.

Lúc ấy Câu Ngọc công chúa cũng không biết là nơi nào đến dũng khí, nói ra lời nói kia. Kỳ thật, trong nội tâm nàng cực kỳ mâu thuẫn, đã cảm thấy có chút thẹn thùng sợ hãi, lại ẩn ẩn cảm thấy, nếu thật là như vậy, cũng không tệ.

Chỉ là, mặt đối mặt nghe Giang Trần nhắc tới việc này, Câu Ngọc công chúa gần đây thần kinh không ổn định, cũng có chút ít luống cuống tay chân, trên mặt mây đỏ bay loạn.

- Giang Trần... Ngươi... Ngươi...

Câu Ngọc công chúa rất muốn tranh một hơi, nói chút gì đó, nhưng mà bờ môi há lại há, nhưng không biết nói cái gì cho phải.

- Được rồi! Đổi ý đúng không? Coi như ta cái gì cũng chưa nói.

Giang Trần cố ý xụ mặt.

- Không phải. Giang Trần...

Câu Ngọc công chúa vội vàng giải thích, con ngươi lóe ra thẹn thùng mà bình thường căn bản không thể nào thấy được, thanh âm thấp đến chính nàng cũng nghe không được.

- Giang Trần, ngươi... Đừng hiểu lầm. Nếu quả thật cần, ngươi... Ngươi có thể muốn... muốn ta.

Lập tức, nữ tử háo cường kia lại cắn cắn bờ môi, lấy hết dũng khí nói:

- Ta biết rõ ngươi... ngươi có khả năng xem thường ta. Thế nhưng mà, trừ ngươi ra, Câu Ngọc ta đời này, sẽ không vừa ý nam nhân khác.

Giang Trần ngây ngẩn cả người, hắn vốn chỉ muốn đùa Câu Ngọc công chúa thoáng một phát, hù dọa nàng một chút mà thôi. Không nghĩ tới, tính cách của Câu Ngọc công chúa này, vậy mà tích cực như vậy.

Điều này cũng làm cho Giang Trần có chút đâm lao phải theo lao rồi.

Cười hắc hắc một tiếng, Giang Trần tiến lên một bước, duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng ở trên mũi Câu Ngọc ngắt thoáng một phát:

- Được rồi, ta muốn như vậy thoáng một phát, tính toán huề nhau.


Trong nháy mắt Giang Trần thò tay đó, tim Câu Ngọc cơ hồ đã đến cổ họng. Tuy tính cách nàng rất hảo cường, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng cuối cùng là thân nữ nhi.

Nàng một mực đem nữ nhi ngượng ngùng, giấu ở trong vẻ ngoài cường thế.

Thật sự sự đáo lâm đầu, nữ nhi gia thẹn thùng, da thịt chưa từng bị người đụng chạm qua, vẫn kìm lòng không được có chút phát nhiệt.

Nàng cho rằng, Giang Trần là muốn động thật rồi.

Nào biết được, Giang Trần cử nhẹ như trọng, chỉ ở trên chóp mũi nàng ngắt thoáng một phát. Loại tình hình này, như một ca ca cưng chiều tiểu muội nhà bên, thân thiết mà vô tà.

Câu Ngọc một lòng bang bang nhảy loạn. Tuy trong nội tâm ẩn ẩn có chút thất lạc, nhưng tựa hồ lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tâm hồn thiếu nữ loạn tới cực điểm.

- Đi thôi, chúng ta đi xem Nhược Nhi.

Giang Trần cười cười, quay người đi ra vài bước.

Câu Ngọc công chúa thấy Giang Trần hoàn toàn chính xác không có tà niệm gì, mới thở phào nhẹ nhỏm, cố gắng bình phục tâm tình thoáng một phát, lại lấy hết dũng khí, đi đến trước mặt Giang Trần.

Mắt ngọc mày ngài dưới ánh mặt trời, lộ ra càng động lòng người. Chỉ thấy lông mi nàng nhẹ nhàng nhúc nhích, phảng phất lấy hết lực lượng toàn thân nói ra:

- Giang Trần, mặc kệ ngươi nghĩ ta thế nào. Ngươi là nam nhân đầu tiên chạm vào ta. Từ nay về sau, ta sẽ không để cho người thứ hai chạm ta.

Nói xong những lời này, Câu Ngọc công chúa cơ hồ toàn thân hư thoát. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng được, nguyên lai, có mấy lời muốn từ trong miệng nói ra, vậy mà so với đối mặt trăm vạn đại quân còn gian nan hơn.

- Chớ suy nghĩ lung tung nữa, ngươi cái bộ dáng này, đợi chút nữa bị Nhược Nhi chứng kiến, sẽ coi là ta đem ngươi dù thế nào rồi.

Giang Trần cười ha ha.

Khóe miệng Câu Ngọc công chúa tràn ra một tia ôn hòa vui vẻ:

- Nhược Nhi đơn thuần như vậy, sẽ không nghĩ ngợi lung tung.

- Hoàn toàn chính xác đơn thuần, ngay cả ngậm máu phun người cũng cũng không hiểu, ha ha.

Giang Trần cười ha ha, Câu Ngọc công chúa nghĩ thoáng một phát, mặt lại đỏ rồi, khẽ cắn bờ môi, dậm chân một cái:

- Giang Trần, ngươi thật là một đại ác ôn!

Cái điển cố ngậm máu phun người này, là lúc trước Long Đằng Hầu phủ yến hội, Giang Trần phản kích Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân.

Ý nghĩa là chỉ tràng diện nữ nhân chuyển dạ sinh con, lúc ấy Đông Phương Chỉ Nhược không hiểu, còn cố ý hỏi Giang Trần là có ý gì.

Ngay cả Câu Ngọc công chúa, cũng phải một hồi mới hiểu được.

Câu Ngọc công chúa đi ở phía sau, cùng Giang Trần bảo lưu một khoảng cách. Nhìn xem bóng lưng thiếu niên này, Câu Ngọc công chúa tâm tình phức tạp.

Vừa rồi Giang Trần niết cái mũi của nàng thoáng một phát, thân mật vô tà, khơi gợi lên tình cảm ôm ấp của Câu Ngọc công chúa.

Huynh trưởng Đông Phương Tuấn, Đông Phương Lộc của nàng, sinh ở đế vương gia, phảng phất là một bộ máy móc quyền lực, chưa bao giờ đối với nàng làm cử động thân mật như vậy.