Độc Tôn Tam Giới

Chương 1925: Tứ đại tán tu chặn đường (1)

So với Thượng Bát Vực, số lượng cường giả Hoàng cảnh của Xích Đỉnh Trung Vực, cuối cùng là ít đến thương cảm.

- Trần thiếu, rất có thể lần này tới, không đơn thuần là Hoàng cảnh của Xích Đỉnh Trung Vực a.

Phệ Kim Thử Vương nói.

- Mặc kệ, vào xem. Nơi đây có thể sinh ra Đại Địa Mạch Động, nhất định có bảo vật Thổ thuộc tính cường đại. Những người này, nhất định là hướng về phía bảo vật Thổ thuộc tính mà đến. Lão Kim, bảo bọn tử tôn của ngươi, tìm nhiều một chút. Nhìn xem bảo vật Thổ thuộc tính kia đến cùng ở địa phương nào.

Giang Trần hạ lệnh.

Giang Trần không chịu ly khai, một phương diện cố nhiên là bởi vì bảo vật Thổ thuộc tính; một phương diện khác, là bởi vì Thúy Hoa Hiên chủ dấn thân vào Ma tộc.

Gần chút ít năm này, tung tích của Ma tộc liên tiếp xuất hiện.

Tuy Ma kiếp không có đại quy mô bộc phát, nhưng rất hiển nhiên, Ma tộc đã rục rịch rồi.

Giang Trần biết một khi Ma tộc đại kiếp bộc phát, cho dù là hắn, cũng không có khả năng chỉ lo thân mình.

Hiện tại mình cuối cùng là một bộ phận của Thần Uyên Đại Lục, Ma kiếp bộc phát, vàng thau lẫn lộn, ai cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi.

Cho nên, đối với Ma tộc, cho dù Giang Trần xuất phát từ tự bảo vệ mình, cũng phải coi chừng đối đãi.

Huống chi, hắn và Khổng Tước Đại Đế tầm đó, còn có một chút ước định.

Mà bản thân Giang Trần, đối với Ma tộc cũng hết sức kiêng kỵ. Trí nhớ kiếp trước của hắn, đối với Ma tộc thập phần hiểu rõ. Chính là bởi vì hiểu rõ, mới biết được một khi Ma tộc toàn diện phục hồi, sẽ sinh ra hậu quả đáng sợ cỡ nào.

Nói không dễ nghe, vong loại vong tộc, cũng không phải nói chuyện giật gân.

Trận chiến Thượng Cổ Phục Ma ấy, nếu như không phải nhóm tu sĩ Thượng Cổ ném đầu lâu, rơi nhiệt huyết, phấn khởi chém giết, mới miễn cưỡng trấn áp Ma tộc. Chỉ sợ trận chiến ấy, Ma tộc đã thống nhất Thần Uyên Đại Lục rồi.

Mà hôm nay, trình độ võ đạo của Nhân loại cương vực, cũng chưa tới một phần mười Thượng cổ, đối mặt Ma kiếp đáng sợ, vận mệnh của Nhân tộc như thế nào, càng là có thể nghĩ.

Cũng may, Thần Uyên Đại Lục này cương vực vô số, ngoại trừ Nhân tộc ra, còn có rất nhiều chủng tộc khác.

Trước khi không có Ma tộc, tất cả đại chủng tộc tầm đó, lẫn nhau cũng thường xuyên chinh phạt giết chóc, giằng co.


Thế nhưng mà một khi đối mặt Ma tộc, các tộc lại dị thường đoàn kết, đầu mâu nhất trí, cộng đồng đối kháng Ma tộc. Ai cũng biết, một khi Ma tộc chiếm cứ thượng phong, Thần Uyên Đại Lục sẽ không có nơi chủng tộc khác sinh tồn.

Đây không phải đoạt địa bàn, đoạt tài nguyên đơn giản, mà là đấu tranh chủng tộc sinh tồn, là sống hay chết.

Giang Trần là một thành viên của Nhân tộc, nếu như không có đụng phải, hắn chưa hẳn nhiệt tâm như vậy. Nhưng mà đụng phải rồi, thì tuyệt không có khả năng tùy ý Ma tộc giương oai. Dù chỉ có một ngọn lửa, cũng phải kịp thời bóp tắt.

Đây là điểm mấu chốt của Giang Trần.

Sau khi bảo đảm Vệ Hạnh Nhi rời đi, trong nội tâm Giang Trần không còn lo lắng, khinh trang thượng trận, cũng nhẹ nhõm nhiều hơn.

Ở phụ cận trận pháp ngồi chỉ chốc lát, liền chuẩn bị đi vào dò xét.

Thân hình vừa mới khởi động, bỗng nhiên bên tai Giang Trần khẽ động, thần thức hơi động một chút, Giang Trần giảm bớt bước chân, thân hình dừng lại, đứng ở dưới một cây đại thụ, ngưng mắt nhìn phía trước.

Hừ nhẹ một tiếng:

- Xuất hiện đi.

Thần thức của Giang Trần thập phần cường đại, lập tức phát giác được phía trước mai phục đội ngũ, hơn nữa một bên hai cái, hiển nhiên là chuẩn bị chặn đường hắn.

Giang Trần có chút kì quái, trước đó lúc hắn tiễn đưa Vệ Hạnh Nhi ra, vùng này không có người. Sau khi mình đưa Vệ Hạnh Nhi ra ngoài, cũng không có trì hoãn bao lâu, tại đây lại bỗng nhiên nhiều hơn bốn người.

- Chẳng lẽ, là chuyên môn nhằm vào ta mà đến?

Giang Trần hơi có chút kinh ngạc.

Tuy trong nội tâm Giang Trần kinh ngạc, nhưng biểu hiện ra lại bất động thanh sắc. Thần thức phát giác được, bốn người chặn đường kia, thực lực tuyệt đối không kém, bất kỳ một cái nào, đều có tu vi Hoàng cảnh tam trọng.

Bất quá, dùng tu vi cảnh giới của Giang Trần hôm nay, tự nhiên không cần phải sợ cái gì.

- Khặc khặc khặc kiệt...

Một tiếng cười quái dị chói tai, bỗng nhiên từ phía bên phải truyền ra, đón lấy, một thân ảnh áo gai từ trong bụi cỏ bắn tới.

Thân ảnh bắn ra này, nương theo một đạo quang mang chói mắt, đột nhiên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt xông lên đầu. Thân hình của Giang Trần vô ý thức nhoáng một cái.


Hưu…

Một đạo kim quang như Liệt Nhật từ bầu trời bắn xuống, đột nhiên bắn qua, lại là một chùm kim châm.

Đón lấy một bà lão dáng người còng xuống, mặc áo gai rách rưới trăm lỗ vá, da như vỏ quýt khô, lộ ra hết sức khó coi.

- Hừ, tiểu tử, có thể tránh thoát Mỗ Mỗ kim châm, bổn sự cũng không tệ a. Đáng tiếc, ngươi đã đến địa phương không nên tới.

Bà lão này, rõ ràng là lúc trước Thúy Hoa Hiên chủ tuyển mười hai hộ pháp, một vị trong Tứ đại tán tu, tên là Kim Châm Mỗ Mỗ.

Ban đầu Giang Trần ở cửa ra vào Thúy Hoa Hiên, tận mắt thấy Thúy Hoa Hiên chủ tiếp đãi Tứ đại tán tu kia. Kim Châm Mỗ Mỗ này liền ở trong đó.

Chỉ là, Kim Châm Mỗ Mỗ này, nàng nên cùng mấy hộ pháp khác chung một chỗ, ở một chỗ khác mới đúng a.

Kế sách giương đông kích tây của Thúy Hoa Hiên chủ, để cho một đám hộ pháp hộ tống một cái giả mạo đi địa phương khác, Kim Châm Mỗ Mỗ này, có lẽ đang trong đội ngũ hộ tống đồ giả mạo kia mới đúng.

Sao bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này?

- Chẳng lẽ, sau khi bọn hắn đi, lại nhanh chóng chạy về nơi này? Nói như vậy, kế sách giương đông kích tây kia, lại có ý nghĩa gì?

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng không hiểu ra sao.

Hắn cảm thấy, chuyện này càng ngày càng quỷ dị. Sau lưng vấn đề này, rất rõ ràng có một âm mưu cự đại, có một đại thủ đang điều khiển hết thảy.

Mà điều khiển hết thảy, là Thúy Hoa Hiên chủ.

Chỉ là, bây giờ Giang Trần hoài nghi, dùng năng lực cùng trình độ của Thúy Hoa Hiên chủ, có lẽ còn không cách nào độc lập bố trí xuống một cái cục lớn như thế.

- Hẳn là, Thúy Hoa Hiên chủ còn có giúp đỡ? Thậm chí, Thúy Hoa Hiên chủ chỉ là một Khôi Lỗi?

Đột nhiên, Giang Trần sinh ra một ý niệm cực kỳ bất an trong đầu.

Lúc này, ưu thế khi Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm liền thể hiện ra. Càng là loại thời khắc này, hắn lại càng trấn định.

- Còn có người, né tránh chi a, hẳn là nhận không ra người?

Giang Trần cười lạnh một tiếng, ánh mắt bắn về phía chỗ ẩn thân của ba người còn lại.

Ba người còn lại, tuy Giang Trần chưa thấy qua, nhưng cũng biết, nhất định là Không Vân lão nhân, Ngân Sa khách cùng với Diệu công tử.

- Tiểu tử, chớ có càn rỡ.

Một tiếng kêu như lôi đình truyền tới, lại một đạo thân ảnh từ trong chỗ tối bắn ra. Người này có đôi lông mày bạc thập phần đặc biệt, đúng là Ngân Sa khách.

Một trái một phải, lại điện xạ ra hai thân ảnh, một cái tóc trắng tiêu điều, đúng là Không Vân lão nhân. Còn có một ngọc thụ lâm phong, là Diệu công tử.