Độc Tôn Tam Giới

Chương 171: Nghiền áp, nghiền áp 1

- Ha ha ha, vậy cũng phải xem các ngươi có bổn sự này không đã. Trăm vạn đại quân? Diệt Giang Hãn Lĩnh ta, giết sạch người Giang gia ta? Không tệ, Long Cư Tuyết, ngươi để cho quyết tâm diệt Long gia ngươi của ta, càng thêm kiên định rồi.

Giang Trần nói xong, phảng phất trăm vạn đại quân dưới ải, tựa như tượng bùn, coi như không thấy.

Long Cư Tuyết bái kiến can đảm, cũng đã gặp người không sợ chết, nhưng trăm vạn đại quân tiếp cận, còn có thể nhẹ nhàng như thế, nàng thật sự là lần thứ nhất chứng kiến.

Chỉ là, thần thái tự tin thong dong kia của Giang Trần, lại ẩn ẩn làm cho Long Cư Tuyết sinh ra một chút bất an không hiểu thấu.

Tại sao phải bất an? Rõ ràng sau lưng có trăm vạn đại quân, có trên trăm tên Chân khí đại sư, có lực lượng tinh nhuệ nhất toàn bộ Vương Quốc!

Thế nhưng mà, loại cảm giác bất an này, vẫn lái đi không được!

Long Chiếu Phong lại không nghĩ nhiều như vậy, sắc mặt trầm xuống:

- Tuyết Nhi, không cần cùng hắn lắm mồm, lập tức giết Giang Trần, đồ Giang gia! San bằng Giang Hãn lĩnh!

Rống!

Trăm vạn đại quân ngay ngắn hổ gầm.

Phong vân biến sắc, tiếng rít của trăm vạn người hội tụ, như sơn băng địa liệt, khí thế kinh người, thoáng cái đem sĩ khí nguyên bản có chút hạ thấp, tăng lên rất nhiều.

- Giết Giang Trần!

- Đồ cả nhà Giang gia!

- Đoạt Chư Hầu Lệnh, phong Giang Hãn Hầu!

- Giết!

Gió núi gào thét, trống trận lôi động, tiếng giết rung trời, binh đao vung vẩy.

Ở trước mặt trăm vạn đại quân, Nhị Độ Quan lộ ra đơn bạc như thế, phảng phất trăm vạn đại quân mỗi người thổi một hơi, liền có thể thổi bay quan ải này!

Lúc này, trong miệng Giang Trần nói lẩm bẩm, cùng lúc đó, một tiếng thét dài vang lên.

Tiếng thét vừa lên, hai bên sơn cốc của Nhị Độ Quan, phảng phất như muốn sụp đổ, vậy mà phát ra tiếng oanh minh ầm ầm, như vô số đá lăn muốn rơi xuống, sơn thể muốn nổ tung, phảng phất Viễn Cổ Cự Thú ngủ say trong sơn cốc này sắp thức tỉnh!

- Cái gì?

Long Cư Tuyết có Tiên Thiên Thanh Loan thể, thiên phú cực cao, trong mơ hồ, phảng phất phát giác được một loại cảm giác Sơn Hà biến sắc, Thiên Địa đen tối.

Ngay lúc này, một màn đáng sợ xuất hiện.


Trong sơn cốc, sưu sưu sưu sưu vèo!

Vô số Kiếm Điểu, hằng hà cánh chim, như mũi tên xông ra sơn cốc, xông ra Đại Sơn chúng ẩn thân!

Một cái hô hấp, che khuất bầu trời, đập vào mắt, cả phiến thiên không đều là Kiếm Điểu, hằng hà Kiếm Điểu, như một tấm Thiên Mạc cực lớn, che đậy cả Thương Khung.

Đột nhiên, Càn Khôn sáng sủa, ánh nắng giữa trưa, phảng phất đột nhiên biến mất khỏi sơn cốc này!

Kiếm Điểu, số lượng hằng hà, không ngừng từ trong sơn cốc xông tới.

Nếu như nói thủy triều, như vậy thủy triều chỉ là ở trong Giang Hà hải dương.

Kiếm Điểu thú triều này, lại chiếm cứ cả thiên không, chiếm cứ cả không gian, từng nơi hẻo lánh, mỗi một chỗ trên bầu trời, đều có chúng nó.

Trong tầm mắt trăm vạn đại quân, rậm rạp chằng chịt, vô số điểm đen, tất cả đều là Kiếm Điểu xoay quanh, bay múa.

Thanh Dực Kiếm Điểu cánh chim thanh sắc, hợp thành hải dương Kiếm Điểu màu xanh, như là Thiên Hà sụp đổ, từ trên không Nhị Độ Quan mở ra một lỗ hổng, thỏa thích lao xuống.

Trong hải dương thanh sắc, còn kèm theo vô số Ngân Dực Kiếm Điểu.

Thậm chí, còn có rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu, bóng dáng Kim sắc, xẹt qua Kim sắc lưu quang, xuyên thẳng qua, chí ít có mấy trăm.

Phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Trăm vạn đại quân này, rốt cục cảm nhận được tám chữ này là có ý gì.

Trăm vạn đại quân vốn là không ai bì nổi, ở trong hải dương Kiếm Điểu, đột nhiên thành tồn tại vô cùng nhỏ bé, thật giống như ánh sáng đom đóm, ở trước mặt Nhật Nguyệt ảm đạm thất sắc.

- Long Chiếu Phong, ngươi rất anh minh, sớm khoác hoàng bào, cho ngươi hoàn thành mộng Hoàng đế. Ngươi có thể mang theo mộng đẹp Hoàng đế, vui sướng đi Địa phủ cùng con của ngươi đoàn tụ rồi!

Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần trêu tức, nhìn người Long gia cực kỳ sợ hãi.

- Hộ giá!

Long Nhị quyết định thật nhanh, nào còn có dũng khí đi công kích Giang Trần? Hắn biết rõ, sinh tử liền ở trong chớp mắt rồi.

Giang Trần thúc dục chân khí, như sấm mùa xuân quát:

- Giang Trần ta, chỉ tru sát người Long gia, người khác có thể tha chết! Người đầu hàng, quỳ xuống! Người không đầu hàng, coi là tử trung với Long gia, hẳn phải chết!

- Các ngươi đã nghe chưa? Trừ người Long gia ra, người quỳ xuống đầu hàng, không giết! Không quỳ, là bằng hữu Long gia, là tử địch Giang gia ta, tất sát!


Giang Phong ý chí nhân nghĩa, cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.

Tuy trăm vạn đại quân này, trên cơ bản đều là phản nghịch theo Long gia, nhưng mà ba quân tướng sĩ, đều là nghe lệnh trưởng quan, không phải lỗi của bọn hắn.

Long Nhị kinh hãi, bề bộn quát:

- Các ngươi không nên tin chuyện ma quỷ của Giang gia, Kiếm Điểu thủy triều này, là thiên tai. Giang gia chúng hứa hẹn không thể tin. Kiếm Điểu là súc sinh, nào biết ai là người Long gia, ai không phải?

Chỉ là lúc này, Long Nhị nói còn tác dụng sao? Những thế lực vốn chỉ là bị ép phụ thuộc Long gia kia, trước tiên liền vứt bỏ vũ khí, bịch bịch không ngừng quỳ xuống.

Long Nhị lệ quát một tiếng:

- Người quỳ xuống, coi là đi theo địch nhân, giết không tha!

Nói xong, nhảy vào đội ngũ, như chém dưa thái rau, chém ngã mười cái.

Chỉ là, một mình hắn, sao giết hết nhiều người quỳ xuống như vậy?

Có người quỳ đầu tiên, liền có vô số người học theo. Không bao lâu, trăm vạn đại quân, liền quỳ bảy tám phần. Còn lại, hoặc là bộ đội tinh nhuệ Long gia, hoặc là bằng hữu Long gia, ví dụ như Nhạn Môn Hầu…. bình thường cùng Giang gia kết thù kết oán rất sâu.

Tíu tíu!

Một Kim Dực Kiếm Điểu thân hình cực lớn đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn!

Đón lấy, mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu, cơ hồ đồng thời làm khó dễ, hóa thành đạo đạo tàn ảnh kim sắc lao xuống.

Ở trong mắt của bọn nó, những người phía dưới này, không thể nghi ngờ là bữa tiệc lớn.

Nhất là Võ Giả cấp bậc Chân khí đại sư, huyết nhục càng là mỹ thực của chúng.

Sau đó mấy ngàn Ngân Dực Kiếm Điểu, cũng đi theo lao xuống.

Sau đó…

Thanh Dực Kiếm Điểu như là thủy triều, một lớp sóng một lớp sóng đập xuống.

Trong lúc nhất thời, trước Nhị Độ Quan, phong cảnh đồ sộ.

Phảng phất trời giáng thiên thạch, Kim sắc, Ngân sắc, Thanh sắc, không ngừng rơi xuống.

Kiếm Điểu, mỏ nhọn cánh bén, một thân lông chim so với khôi giáp nhân loại còn ngạnh hơn ba phần, mũi tên căn bản không tạo thành tổn thương gì đối với chúng, móng vuốt vừa gẩy, đại bộ phận mũi tên đã bị chúng đẩy ra.

Dù ngẫu nhiên có chút cường giả có thể tạo thành lực sát thương, nhưng mà dưới thủy triều Kiếm Điểu, có thể bắn chết hết sao?

Coi như một mũi tên trúng hai con, ba con, lại có thể có bao nhiêu cánh tay đến bắn? Lại có bao nhiêu mũi tên bắn đến chúng nó!

- A! Ánh mắt của ta!

- Không! Ta không muốn chết! Đừng ăn ta!

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, ngừng, ngừng!

Huyết nhục tung bay, mũi tên tán loạn, trước Nhị Độ Quan, loạn thành một đoàn.

Ngay từ đầu, đại quân còn có thể tổ chức chống cự, nhưng theo Kiếm Điểu ở trên không trung không ngừng gia nhập chiến đoàn, mà cường giả trên mặt đất không ngừng bị xé xác ăn mất, cục diện cơ hồ là thiên về một bên đồ sát.