Nói tới đây Dịch Đan Vương bỗng nhiên đứng lên nói với Giang Trần:
- Chân Đan Vương, thật có lỗi, lão phu đành phải ngắt lời, xen vào một câu vậy.
Giang Trần nhìn thấy Dịch Đan Vương bỗng nhiên mở miệng, biết rõ hắn ta nhất định có chuyện muốn nói cho nên cười cười, khoát tay nói:
- Dịch Đan Vương xin cứ tự nhiên.
Dịch Đan Vương nhìn qua tất cả những người dự thi, lớn tiếng nói:
- Chư vị, Chân Đan Vương muốn đem thứ này truyền thụ cho các ngươi. Dịch mỗ cũng rất hâm mộ cơ duyên của các ngươi. Nhưng mà lúc này lão phu phải làm ác nhân mọt lần. Các ngươi phải lập thiên địa thệ ước, quyết không thể truyền loại đan dược này ra bên ngoài. Không được cho khỏa đan dược này lưu lạc ra ngoài lvlt. Cho dù muốn truyền thừa loại đan phương này cũng phải là người trung thành với Lưu Ly vương thành ta. Nếu không tuyệt đối không thể học tập loại đan dược này.
Dịch Đan Vương vừa mới nói ra, tất cả mọi người đã hiểu rõ dụng ý của hắn.
Mấy trọng tài khác cũng gật đầu, mặc dù bên trong có người tranh đấu, thế nhưng thái độ đối ngoại lại nhất trí. Ai cũng không muốn thứ tốt của Lưu Ly vương thành bị thế lực khác đạo văn đi. Nhất là loại thế lực như Đan Hỏa thành, đan tốt tới tay bọn chúng chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Lưu Ly vương thành vốn đối với Đan Hỏa thành không có ưu thế, nếu như loại đan phương tốt này cũng rơi vào trong tay đối phương, vậy sẽ càng không có lợi.
Cho nên hành động của Dịch Đan Vương lần này là muốn ngăn chặn hậu hoạn này.
Yêu cầu này của hắn cũng nhận được sự ủng hộ của mấy vị trọng tài khác. Thậm chí Giang Trần cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này. Hắn lấy ra đan phương, thế nhưng không thể để cho những người khác chiếm tiện nghi.
Giống như Vạn Thọ đan hi trước, hắn lấy ra, sau đó lại gây ra nhiều phong ba như vậy, thiếu chút nữa tiện nghi cho đám Đan Hỏa thành khốn kiếp kia.
Lần này đương nhiên hắn đã rút ra từ lần giáo huấn kia, tuy rằng đan phương này không thể so được với đan phương Vạn Thọ đan, thế nhưng Giang Trần cũng không muốn người Đan Hỏa thành đạo văn đi.
Yêu cầu này cũng không tính là quá phận, những người dự thi này cũng không có gì là mâu thuẫn, cả đám đều lập thiên địa thệ ước, cam đoan giữ bí mật cho đan phương này.
Sau khi tất cả mọi người cam đona, Giang Trần mới bắt đầu tuyền thj đan phương.
Không thể không nói, Bách Chuyển Luyện Tủy đan này so với những đan phương của các trọng tài trước đều thâm ảo hơn không chỉ gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Cả đám đều hoàn toàn phấn chấn tinh thần.
Cũng may phương pháp mà Giang Trần truyền thụ đã trải qua suy nghĩ, coi như là nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Bằng không mà nói, đan phương thâm ảo như vậy quả thực không phải trong thời gian một ngày là có thể học được. Dù vậy mọi người cũng vô cùng cố gắng, vắt hết óc, hao tổn tâm huyết mới miễn cưỡng học được bảy tám phần.
Về phần rốt cuộc học được bao nhiêu thì phải xem vào ngộ tính của bản thân.
Một ngày trôi qua, những thứ nên dạy Giang Trần cũng đã nói qua, tự nhiên sẽ không nói lại.
Ngày hôm sau, cơ hồ tất cả tài liệu đã chuẩn bị xong, cho nên những người dự thi bắt đầu luyện chế Bách Chuyển Luyện Tủy đan.
Hiển nhiên lần này khó khăn vô cùng, độ khác biệt thoáng cái biểu hiện ra.
Đối với những người yếu hơn một chút thì Bách Chuyển Luyện Tủy đan này bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ. Có thể luyện chế thành công hay không trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc, cũng không biết trước được.
Nhưng mà mọi người đều không phàn nàn gì.
Mọi người đều biết, đây là một đại cơ duyên, nếu như có thể tiêu hóa loại đan dược này, về sau sẽ là một mối lợi chung thân đối với bản thân mình.
Cùng học, nếu như mình lĩnh ngộ không sâu bằng người khác thì chính là tài nghệ không bằng người, cũng không có gì đề phàn nàn.
Giang Trần ra tay hào phóng như vậy cũng khiến cho những trọng tài kia cảm thấy xấu hổ, giờ phút này bọn họ cũng không còn ghen ghét gì nữa, cũng không tồn tại cảm giác bài xích với Giang Trần.
Bởi vì ai cũng hiểu rõ được một điểm, Chân Đan Vương người ta không phải cùng cấp độ với bọn họ. Bọn họ có thể ngồi cùng một chỗ làm trọng tài, không phải là Chân Đan Vương ăn theo bọn họ, mà là bọn họ dính ánh sáng của Chân Đan Vương.
Những đại đế trên đài hiện tại trong lòng cũng tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Tịch Diệt đại đế thở dài:
- Khổng Tước đạo huynh, vẫn là huynh hiểu Chân Đan Vương này nhất. Quả nhiên ra tay hào phóng, tiểu đệ lần này xem như phục.
Mấy đại đệ khác cũng âm thầm tán thành.
Chỉ có Tu La đại đế, mặt không chút biểu tình, trong mắt mang theo một chút thâm ý nhìn qua Giang Trần. Tập trung suy nghĩ, dường như đang phỏng đoán điều gì đó.
Khổng Tước đại đế thu hết tất cả phản ứng của các đại đế vào trong mắt, nhưng mà hắn không có nói gì, vẫn mỉm cười như trước.
Hiển nhiên biểu hiện của Giang Trần hắn không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào.
Đây là thiên tài, đây là người có đại khí vận Chư Thiên tập trung vào trên người. Tuyệt đối không phải là tồn tại mà thường nhân tầm thường có thể so sánh.
Thời gian luyện chế ba ngày đối với người dự thi mà nói, tuyệt đối là một lần lịch lãm rèn luyện khó có được.
Ngay cả Lâm Yến Vũ kia là người từ Đan Hỏa thành đi ra, nhìn thấy Bách Chuyển Luyện Tủy đan này cũng giật mình không thôi.
Tự nhiên hiện tại hắn biết rõ Chân Đan Vương chính là Hoàng đạo hữu đã từng chiếu cố hắn ở man hoang. Hắn vẫn cho rằng Hoàng đạo hữu là kỳ tài võ đạo. Thế nhưng bây giờ hắn mới chính thức giật mình hiểu ra, vì sao Chân Đan Vương lại là nhân vật phong ba nhất Lưu Ly vương thành, lại có nhân khí tới bực này.
Chỉ nhìn từ Bách Chuyển Luyện Tủy đan là có thể nói rõ ra tất cả.
Hai cửa ải trước, biểu hiện của Lâm Yến Vũ đều cực kỳ nổi bật. Lĩnh ngộ đối với Bách Chuyển Luyện Tủy đan này cũng được coi là siêu nhất đẳng.
Trong ba ngày, nửa ngày thứ hai mới trôi qua hắn đã thành công luyện chế ra một lò Bách Chuyển Luyện Tủy đan.
Trong hai trăm người dự thi, tốc độ này rõ ràng là nhanh nhất.
Lục tục cũng có không ít người hoàn thành luyện chế.
Nhưng mà khi thời gian ba ngày hao hết, ít nhất có hơn một nửa số người dự thi vẫn chưa hoàn thành luyện chế. Thành tích của những người này tự nhiên là không có.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có làm phiền bọn họ. Trước khi bản thân những người này chưa tự mình dừng lại, hắn sẽ không làm phiền bọn họ.
Một đan sư trong quá trình luyện chế có lẽ là bọn họ đang ngộ đạo. Loại quá trình này cực kỳ khó có được, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, làm phiền bọn họ chính là phá hỏng tu hành của bọn họ.
Mãi cho tới ngày thứ tư, những người này mới lục tục hoàn thành, cũng có một ít người tuyên cáo thất bại.
Nhìn thấy bộ dáng người vui người buồn của bọn họ, trong lòng Giang Trần vẫn yên tĩnh như mặt nước. Tạo hóa đã ban cho bọn họ, có bao nhiêu người có thể nắm bắt thì phải xem vào bổn sự của bản thân bọn họ.
Giang Trần bắt đầu công tác thống kê thành tích, phẩm chất đan dược của Lâm Yến Vũ quả nhiên xếp hạng đầu bảng. Ngay cả Giang Trần cũng không thể không bội phục ngộ tính trên phương diện đan đạo của Lâm Yến Vũ này.