Cửa ải này cũng là cửa ải cuối cùng, thời gian trọn vẹn một hai tháng.
Bởi vì mỗi một Đan Vương dều phải đưa ra một đề mục cho người dự thi. Giống như là khảo hạch, chỉ là lần này là khảo hạch năng lực luyện chế đan dược của những thiên tài đan đạo này.
Mỗi một Đan Vương đều xuất ra một loại đan phương độc nhất vô nhị của mình giao cho những người dự thi. Sau đó cho bọn họ tài liệu, để cho người dự thi dùng ngộ tính của bản thân để luyện chế ra đan dược.
Cuối cùng căn cứ vào phẩm chất của đan dược mà bọn họ sẽ cho điểm.
Mỗi một trọng tài đều có thời gian năm ngày. Một ngày dùng để dạy đan phương. Ba ngày dùng để luyện chế đan dược. Còn lại một ngày dùng để đánh giá đan dược, thống kê thành tích.
Tổng cộng tám trọng tài ít nhất cần thời gian bốn mươi ngày.
Giang Trần cũng không có làm gì đặc thù, hắn là trọng tài cuối cùng, cho nên khảo hạch của hắn sẽ ở cuối cùng. Bởi như vậy, phải đợi bảy trọng tài phía trước khảo hạch xong thì mới tới phiên hắn.
Nhìn thấy Giang Trần không có đoạt danh tiếng, địch ý trong lòng những trọng tài khác đối với Giang Trần cũng giả bớt đi rất nhiều, lại thêm mấy phần kính nể.
Theo lý thuyết, thiếu niên đắc chí, lại là thần tượng của mọi người, lúc này sẽ làm ra chút chuyện chứng tỏ đặc quyền, có đãi ngộ đặc thù là hoàn toàn có thể. Những trọng tài khác cũng không thể nói gì được.
Thế nhưng mà Chân Đan Vương người ta lại có thể tuân thủ trật tự, không có đoạt danh tiếng của mọi người. Mà chủ động xếp ở phía sau cùng, loại khí độ này không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Người bình thường dưới loại tình huống này không có khả năng không làm ra chút chuyện có đặc quyền. không có mấy người dưới loại trường hợp này còn có thể tỉnh táo lại, bảo trì phong độ vốn có.
Thế nhưng mà người ta tuổi còn trẻ, hết lần này tới lần khác không kiêu ngạo. Chỉ bằng vào điểm khí độ này cũng đã vượt qua rất nhiều Đan Vương thành danh mấy trăm năm.
Thịnh hội Lưu Ly vương tháp vốn là thịnh hội, tuy rằng thời gian rất dài, thế nhưng không có ai cảm thấy dài dòng, ngược lại còn vui vẻ chờ đợi.
Giang Trần cũng bắt đầu chuẩn bị đan phương. Lần này đan phương mà hắn chuẩn bị là tác phẩm của Quỷ Đan lưu.
Hắn đã dùng thanh danh Quỷ đan lưu thành danh ở Lưu Ly vương thành này, vậy thì phải đi tới cùng.
Lần này đan phương mà hắn chuẩn bị là Bách Chuyển Luyện Tủy đan. Khỏa đan dược này chuyên nhằm vào võ giả luyện thể. Nhất là những võ giả ưa thích luyện tập thân thể, tuyệt đối là thần đan hiếm có.
Khỏa đan dược này chẳng những có thể khiến cho thân thể mạnh mẽ, rèn luyện xương cốt, thậm chí còn loại trừ những tổn thương của thân thể do luyện tập mang tới. Có thể nói là một loại đan dược, thần dược hiếm thấy.
Loại đan dược này mặc dù trên thị trường cũng có, nhưng đại đa số hiệu quả thường thường. Hơn nữa đại đa số công năng tầm tầm, thậm chí tác dụng phụ còn có không ít.
Bách Chuyển Luyện Tủy đan này không có tồn tại bất kỳ tác dụng phụ nào. Trừ tu luyện ra còn có thể chữa thương, có thể nói là một loại đan nhiều công dụng.
Công dụng lớn nhất của khỏa đan dược này chính là căn cứ vào phẩm chất bất đồng mà từ Nguyên Cảnh tới Hoàng cảnh đều có thể sử dụng.
Nhưng mà hiệu quả khi cường giả Hoàng cảnh sử dụng lại thấp hơn một chút. Thực tế đối với một ít cường giả Hoàng cảnh đỉnh cấp mà nói, lực hấp dẫn của loại đan dược này cũng không phải đặc biệt lớn.
Nhưng đối với cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ mà nói, khỏa đan dược này vẫn có tác dụng không nhỏ như trước.
Đối với cường giả Thánh Cảnh mà nói, đây tuyệt đối là thần dược, nhất đẳng thần đan.
Sau khi Giang Trần chọn ra loại đan dược này, nhiều lần suy diễn, suy nghĩ tới lúc đó nên truyền thụ như thế nào. Không thể không nói, vì làm trọng tài lần này, coi như Giang Trần đã ra tay vô cùng mạnh.
Đan phương này nếu như đem tới Thái Uyên các kinh doanh, tuyệt đối lại là một sản phẩm mang tính oanh động cực kỳ lớn. Nhưng mà Giang Trần lại công khai mang ra trước đại chúng.
Tầm nhìn của hắn tự nhiên không phải là vì mua chuộc danh tiếng.
Về phần rốt cuộc vì cái gì Giang Trần cũng không có nói rõ ràng. Có lẽ bởi vì cho Khổng Tước thánh sơn mặt mũi, hoặc là bởi vì loại đan phương cấp bậc như vậy đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn hiểu rõ, đan phương mà hắn lấy ra, nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của mấy Đan Vương khác bị hạ thấp xuống.
Tuy rằng hắn vô tình đoạt danh tiếng, nhưng hắn quả thực cũng không muốn cầm một đan phương bình thường ra lừa gạt người.
Dù sao, những thiên tài đan đạo này có thể tiến vào top một trăm cũng không dễ dàng. Hắn với tư cách là trọng tài, là thần tượng mà mọi người kính ngưỡng. Xuất ra đan phương này truyền thụ cho bọn họ cũng coi như là cho mọi người một cọc tạo hóa.
Lần này không còn trọng tài nào muốn đánh cuộc với Giang Trần nữa. Mọi người cũng biết, không thể gây gổ với tên biến thái này được.
Đánh cuộc với Chân Đan Vương này, nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý không may. Từ sau khi hắn ta xuất hiện trong Lưu Ly vương thành, phàm là người đánh cuộc với Chân Đan Vương này sẽ không có ai có kết quả tốt.
Lần thứ nhất khi Thái Uyên các khai trương, Vinh Đan Vương kia đại biểu cho Vương Đình đại phiệt khiêu khích Chân Đan Vương, kết quả trực tiếp thua một cửa hàng trong phố Thần Nông.
Lần thứ hai địa vị của đối thủ còn lớn hơn, là Kê Lang Đan Vương, thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành, kết quả đánh cuộc tới nỗi ngay cả mặt mũi của Đan Hỏa thành cũng không có.
Lần thứ ba, vừa vặn là vị Bộ Đan Vương kia, kết quả như thế nào ai cũng đã nhìn thấy.
Cho nên hiện tại Giang Trần đối với mọi người mà nói, chính là ôn thần, là sát tinh. Đánh cuộc với hắn cái gì cũng được, đừng có đánh cuộc trên phương diện đan đạo. Đó là tự mình làm mất mặt mình.
Nếu như trước đó mọi người còn có chút không phục, như vậy sau khi nhìn thấy kết cục của Bộ Đan Vương, ai cũng không cao hứng nổi mà nhảy ra làm khó dễ.
Khảo hạch truyền xuống, những người này không sợ hãi một chút nào. Bởi vì những trọng tài này hiển nhiên đều coi trọng khảo hạch của mình. Mỗi một trọng tài đều lấy ra đan phương độc nhất vô nhị của mình, đều là đan phương phẩm chất bình thường.
Tuy rằng chuyện này hợp quy củ, nhưng mà đối với một ít thiên tài đan đạo mà nói, những đan phương này không có tính khiêu chiến, độ khó cũng không phải rất lớn.
Bởi như vậy, thi đấu luyện đan cũng không có vẻ gì là khó khăn.
Bảy đại đế cũng nhìn ra chuyện này, trong lòng đều hiểu rõ. Muốn những Đan Vương đỉnh cấp này xuất ra đan phương độc nhất vô nhị hiển nhiên là chuyện không quá thực chất.
Dù sao đây là chuyện không có ràng buộc. Đan Vương đỉnh cấp tuy rằng đều có đan phương độc nhất vô nhị, ai lại nguyện ý chia thứ tốt đỉnh cấp ra chia sẻ, dạy cho những thiên tài trẻ tuổi này.
Khổng Tước đại đế thấy một màn như vậy cũng đã biết tình thế đại khái.
- Phải nhìn một chút, Giang Trần này có thể giống như những Đan Vương kia hay không, không phóng khoáng như vậy?