Độc Tôn Tam Giới

Chương 152: Vây quanh Giang Hãn Hầu phủ 2

- Giang Trần a Giang Trần, ngươi không thể lại sống một hồi sao?

Đông Phương Lộc thập phần ảo não, nếu như không cân nhắc những nguyên nhân này, Giang Trần có chết hay không, hắn mới sẽ không quan tâm.

Thế nhưng mà, thế cục vương đô cần Giang Trần.

Giang Trần còn, tối thiểu có người có thể kiềm chế lực chú ý của Long Đằng Hầu thoáng một phát, để cho cục diện bế tắc duy trì một thời gian ngắn.

Giang Trần chết, cục diện cân đối phá vỡ, Long Đằng Hầu tâm không yên ổn, có lẽ sau lần Tiềm Long thi hội này, sẽ sớm quyết chiến!

Đông Phương Lộc rất phiền muộn, hắn không phải là không muốn trấn áp Long Đằng Hầu, thế nhưng mà, thế cục hôm nay, hắn không có nắm chắc, thời cơ cũng còn chưa tới.

- Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn!

Ngay khi Đông Phương Lộc sứt đầu mẻ trán, một gã nội thị vội vã chạy đến, miệng lớn thở phì phò.

- Vừa mới đạt được Thiên Đô đại nhân cấp báo, nói đảng đồ của Long Đằng Hầu, tổ chức hai ba vạn đội ngũ, đập vào cờ hiệu thảo phạt Giang Hãn Hầu, đã bao vây Giang Hãn Hầu phủ!

- Cái gì?

Đông Phương Lộc là vua của một nước, sau khi nghe tin tức như thế, cũng là sợ ngây người.

Động thủ?

Trong nháy mắt này, hắn cơ hồ cho rằng Long Đằng Hầu đã động thủ, đã tạo phản rồi!

Bất quá lý trí nói cho hắn biết, Long Đằng Hầu tạo phản, còn chưa tới thời cơ tốt nhất.

- Bọn hắn thảo phạt Giang Hãn Hầu, có lý do gì?

- Lý do là ở trong vô tận địa quật thí luyện, Giang Trần đánh lén Long gia huynh muội. Nói là hạ đẳng chư hầu, mạo phạm uy nghiêm của đệ nhất chư hầu. Nếu không nghiêm trị, luật pháp Vương Quốc không dung.

Trong lúc này tùy tùng cũng rất khẩn trương.

- Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.


Tùy tùng này vừa lui ra ngoài, Câu Ngọc công chúa liền vội vàng chạy đến.

- Vương huynh, Long Đằng Hầu phủ đây là tuyên chiến sao?

Câu Ngọc công chúa ngọc dung sinh giận, hiển nhiên cũng thập phần tức giận, về công về tư, nàng đều không hy vọng Giang Hãn Hầu phủ bị xung kích.

- Câu Ngọc, ngươi đã đến rồi. Trẫm quá phiền a.

Đông Phương Lộc cũng chỉ có ở trước mặt cô muội muội này, mới khó được lộ ra nội tâm.

- Vương huynh, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Long Đằng Hầu giương oai!

Thái độ của Câu Ngọc công chúa rất kiên quyết.

- Ai, Câu Ngọc, đại cục làm trọng a.

Tuy thái độ của Đông Phương Lộc không rõ, nhưng Câu Ngọc công chúa nghe ra một điểm gì đó.

- Vương huynh, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy buông tha cho Giang Hãn Hầu?

Câu Ngọc công chúa thất thanh nói.

- Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu loại trung thần như Giang Hãn Hầu cũng vứt bỏ, còn lại mấy chư hầu trung lập kia, thậm chí chư hầu thuần phục Vương huynh, trong nội tâm sẽ nghĩ như thế nào?

- Thế nhưng mà, Câu Ngọc ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại Long gia đập vào cờ hiệu luật pháp Vương Quốc, bọn hắn đứng ở chính nghĩa. Nếu như chúng ta che chở Giang gia, Long Đằng Hầu có thể mượn đề tài để nói chuyện, bức hiếp trẫm. Cuối cùng nhất, bọn hắn vẫn có thể đập vào cờ hiệu luật pháp, để cho trẫm tự mình động thủ đối phó Giang gia. Nếu tình thế phát triển như vậy, chẳng lẽ không phải là sớm ngả bài, cùng Long gia quyết chiến?

- Quyết chiến liền quyết chiến, Vương huynh, ngươi luôn cân nhắc quá nhiều. Nếu sớm trấn áp, há sẽ để cho Long Chiếu Phong đi đến một bước hôm nay?

Khẩu khí của Câu Ngọc công chúa cũng nóng nảy.

Đông Phương Lộc hừ nói:

- Quyết chiến? Ngươi nói nhẹ nhàng quá, hôm nay lão tổ bế quan, còn phải hai tháng sau, mới có thể xuất quan. Vì cái gì chúng ta không nhịn một chút, nhẫn đến lão tổ xuất quan, đến lúc đó Linh Đạo cường giả ra mặt, thiên hạ chư hầu ai dám lỗ mãng? Không chiến mà khuất người, dừng can qua, trấn áp Long Đằng Hầu, lại không dẫn phát nội chiến, không cần thiết hao tổn quốc lực, chẳng lẽ không phải phúc của Giang Sơn xã tắc? Lê dân bách tính được sống yên ổn sao?

Đông Phương Lộc làm vua của một nước, cân nhắc là lợi ích quốc gia, có thể không nội chiến, liền không nội chiến.


Dù sao nội chiến, tiêu hao vô số, quốc lực tất sẽ trên phạm vi lớn bị hao tổn, dù vương thất thắng trận này, đó cũng là thắng thảm!

Thắng thảm là một cái giá quá lớn, quốc lực hạ thấp, cường địch ngoại quốc tất sẽ nhìn chằm chằm.

Khiên một phát mà động toàn thân!

- Vương huynh, binh giả là hung khí, Thánh Nhân bất đắc dĩ mà dùng. Nhưng mà, đạo làm vua, không dễ dàng động binh, cũng không thể tận lực trốn tránh. Nếu ngươi chỉ cân nhắc quốc lực, cân nhắc cái này cân nhắc cái kia, không có quyết tâm chiến một trận. Ta chỉ sợ, chờ thời điểm ngươi muốn chiến, ngươi sẽ phát hiện, bên cạnh ngươi đã không có binh có thể chiến.

Cũng không phải Câu Ngọc công chúa nói chuyện giật gân, ngươi làm vua của một nước, lại không có dũng khí quyết chiến. Ngươi để cho thủ hạ làm sao khăng khăng một mực với ngươi?

Nhân tâm di động, cái cục diện này, kỳ thật đã xuất hiện.

Vì cái gì thế cục gần đây, không ngừng hướng bên Long Đằng Hầu dựa vào? Chính là cùng thái độ của Đông Phương Lộc có quan hệ. Ngươi làm vua của một nước, đối mặt chư hầu cường thế, thủy chung cầm không ra cử động tương ứng, để cho chư hầu cùng quần thần nhìn ngươi như thế nào, phục ngươi như thế nào?

Đông Phương Lộc im lặng không nói, Câu Ngọc công chúa là muội muội của hắn, những lời này, cũng chỉ có Câu Ngọc công chúa mới có thể rõ ràng nói cho hắn nghe.

Chỉ là, Đông Phương Lộc vẫn cảm thấy, Giang gia, không có Giang Trần, đã không đủ để cho hắn hiện tại cùng Long Đằng Hầu quyết chiến.

Hắn cần thời gian, chờ lão tổ xuất quan!

Hai tháng, chỉ cần đợi hai tháng nữa.

- Vương huynh, không thể do dự, ngươi lại do dự...

Đông Phương Lộc ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết:

- Câu Ngọc, ta biết rõ ngươi thưởng thức Giang Trần, bất quá, hôm nay Giang Trần hiển nhiên đã chết. Giang gia trên ý nghĩa chiến lược, đã không quan trọng gì nữa. Ta ý đã quyết, để cho Thiên Đô rút quân. Đây là ân oán giữa chư hầu bọn hắn, do chư hầu bọn hắn xử lý đi!

Vốn là, Đông Phương Lộc phái Thiên Đô quân thường trú ở phụ cận Giang Hãn Hầu phủ, bảo hộ Giang Hãn Hầu phủ.

Một tiếng rút quân này, liền ý nghĩa, Đông Phương Lộc muốn vứt bỏ Giang gia rồi.

Câu Ngọc vô cùng đau lòng, sắc mặt trắng bệch, thất vọng nhìn Đông Phương Lộc:

- Vương huynh, cái này là quyết định cuối cùng của ngươi? Ngươi cứ như vậy nhận định, Giang Trần thật đã chết rồi?

- Hắn đã chết, dù không chết, cũng đã không cách nào ngăn cản tình thế xảy ra. Trẫm cần thời gian, trẫm hiện tại, còn không muốn tiêu hao lực lượng cả nước, đi đánh một hồi quyết chiến! Câu Ngọc, ngươi cũng biết, chỉ cần lão tổ xuất quan, hết thảy đều được giải quyết...

- Đã đủ rồi!

Câu Ngọc công chúa hoàn toàn nghe không vô, phương nhan biến sắc, cả giận nói.

- Ta không thích nghe! Vương huynh, ngươi giảng những thứ này, ta nghe đã đủ rồi! Lão tổ, lão tổ! Ngươi là vua của một nước, nếu như cái gì cũng cần nhờ lão tổ, vị trí quốc quân này, ai làm không được?

Nói xong, Câu Ngọc công chúa dậm chân, thở phì phì đi ra ngoài.

Lưu lại Đông Phương Lộc sắc mặt khó chịu, lúc trắng lúc xanh, ngây ra như phỗng. Hắn không thể tưởng được, muội muội tôn trọng và ủng hộ hắn nhất, lúc này, vậy mà cũng là thái độ như thế.