Độc Tôn Tam Giới

Chương 1516: Khiêu khích ác ý (1)

Ít nhất lúc trước Chân Đan Vương đối mặt với ba đạo khảo hạch của Khổng Tước đại đế có biểu hiện kinh người. Thiên phú ngay cả trên người Phiền thiếu chủ, Vân Trung Minh Hoàng cũng chưa từng gặp qua.

Kinh diễm, khí thế như vậy, qua cả ba cửa ải, hiện tại Vân Trung Minh Hoàng nghĩ lại cũng không thể không sợ hãi thán phục.

Nhưng mà người Khổng Tước thánh sơn nhìn thấy Chân Đan Vương được hoan nghênh như vậy cố nhiên vô cùng cao hứng.

Nhưng tự nhiên cũng có những người khác mất hứng.

Nhất là bảy trọng tài trong thi đấu đan tháp lần này, có vài người trong đầu đều không quá can tâm tình nguyện.

Dù sao bọn họ là trọng tài, là nhân vật chính trong thi đấu đan tháp.

Giang Trần được hoan nghênh như vậy, thể diện bọn họ dường như không tốt chút nào. Bảy trọng tài này phân biệt tới từ bảy đại đế.

Dưới trướng mỗi một đại đế đều xuất ra một trọng tài.

Trọng tài bên phía Khổng Tước đại đế là Đan Vương đỉnh cấp kiệt xuất nhất dưới trướng Khổng Tước đại đế, hắn cũng đã chứng kiến các loại thủ đoạn thần kỳ của Giang Trần, tự nhiên sẽ không ghen ghét với Giang Trần.

Những người khác, có mấy người chưa tận mắt nhìn qua trận chiến ấy, cho nên đối với việc Giang Trần nổi danh như hiện tại không phục một chút nào.

Nhất là loại trường hợp như ngày hôm nay, những người dự thi này đói với những trọng tài như bọn họ cũng chưa từng sùng bái như vậy. Hết lần này lại sùng bái từ tận đáy lòng với một Đan Vương trẻ tuổi như vậy.

Chuyện này khiến cho những lão gia hỏa như bọn họ làm sao có thể chịu nổi?

Cho nên có hai trọng tài, trong lòng đã cực kỳ khó chịu, thậm chí còn âm thầm tìm cách nên giáo huấn Chân Đan Vương này một chút, ngáng chân Chân Đan Vương này, khiến cho tiểu tử này mất mặt xấu hổ trước bao nhiêu người.

Giang Trần không biết trong lúc âm thầm mình đã bị người ta ghi hận.

Bởi vì mọi người yêu cầu mãnh liệt, Giang Trần không thể không tiến vào hàng ngũ trọng tài. Vốn chỉ có bảy trọng tài, tăng thêm một biến thành tám.


Nhưng mà tới lúc này cho dù có bảy hay tám trọng tài cũng không làm ảnh hưởng tới đại cục.

Giang Trần gia nhập bất quá chỉ vì yêu cầu của mọi người, làm cho những thiên tài đan đạo này có tư cách bày ra thiên phú đan đạo của mình trước mặt Chân Đan Vương.

Giang Trần vừa ngồi xuống đã cảm giác được có hai ba đạo ánh mắt không mấy thiện ý đang quét qua người hắn.

Giang Trần cũng không để ý mà nhẹ nhàng cười, ngồi vào ghế trọng tài.

Tên Đan Vương đỉnh cấp trên Khổng Tước thánh sơn kia họ Dịch, được người ta gọi là Dịch Đan Vương, nhưng lại nở nụ cười hữu hảo với Giang Trần, đồng thời còn truyền âm nói:

- Chân Đan Vương, ngươi vốn nên thay thế Dịch mỗ tham gia thịnh hội lần này, bất đắc dĩ trước đó ngươi chưa về, lão phu mới cố gắng tham dự một chút. Nhưng mà Dịch mỗ tự mình hiểu lấy, không có nghĩa là những trọng tài khác cũng tin phục ngươi như vậy. Chân Đan Vương phải cẩn thận những người này.

Giang Trần nghe được Dịch Đan Vương nhắc nhở như vậy, trong lòng nao nao rồi lập tức thoải mái.

Nhân tâm hiểm ác, ghen ghét càng là một bản tính.

Tuy rằng Giang Trần vô tình vô ý làm náo động, thế nhưng có một chút chuyện không thể chối bỏ. Hắn đã lựa chọn ngồi ngồi, hắn cũng không sợ cái gì ghen ghét, địch ý gì đó.

Có một ít người không thích ngươi, cho dù ngươi có làm gì thì bọn họ cũng luôn có lý do nhằm vào ngươi. Loại người này từ trước tới nay Giang Trần không bao giờ đi lấy lòng bọn họ. Cho nên trực tiếp bỏ qua sự tồn tại.

Nếu như thực sự không có mắt tới khiêu khích, Giang Trần có biện pháp làm cho bọn chúng mất mặt xấu hổ.

Giang Trần đã tham dự rất nhiều lần đan đấu, nhưng mà tham dự đan đấu với tư cách trọng tài vẫn là lần đầu tiên ở kiếp này. Ngồi ở trên ghế trọng tài, Giang Trần hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút không thích ứng.

Đem quy tắc xem qua một lần, Giang Trần đã đại khái hiểu ra được một chút. Đối với quy tắc xem như hiểu.

- Có thể bắt đầu rồi.

Giang Trần nhìn qua mấy trọng tài khác rồi khẽ gật đầu.


Dịch Đan Vương kia là người của Khổng Tước thánh sơn, tự nhiên là có quyền lên tiếng nhất, nhìn thấy Giang Trần gật đầu với hắn, hắn lập tức mở miệng nói:

- Tốt, tất cả người dự thi chú ý, hiện tại thi đấu vòng hai đan tháp chính thức bắt đầu. Hiện tại không quản các ngươi là đệ tử thế gia, đại phiệt hay là tán tu, xuất phát điểm của mọi người đều như nhau. Trong hai trăm người các ngươi sẽ chọn ra ba mươi sáu người tiến vào Lưu Ly đan tháp. Mà tất cả những quy tắc, đè bài đều do chúng ta cân nhắc từ góc độ công chính mà định ra, tuyệt đối không có khả năng thiên về đệ tử thế gia đại phiệt nào hết. Nếu như trong lòng các ngươi ôm tâm lý ăn gina, lão phu khuyên các ngươi nên sớm bỏ ý định trong đầu đi. Một khi bị bắt được, sẽ bị trục xuất khỏi Lưu Ly vương thành, vĩnh viễn không được nhập cảnh.

Biểu lộ trên mặt Dịch Đan Vương nghiêm túc, ánh mắt uy nghiêm đảo qua tất cả những người dự thi, tiếp tục mở miệng nói:

- Cuối cùng, ta lại nhắc nhở một chút, nếu như trong các người có người có rắm tâm khác, muốn dò xét sự huyền bí của Lưu Ly đan tháp, ta khuyên các ngươi cũng bỏ đi ý định đó đi. Lưu Ly vương thành ta từ thượng cổ tới nay không biết có bao nhiêu người có ý đồ như vậy. Kết cục bọn chúng chỉ có một, đó chính là chết.

Thi đấu đan đạo có rất nhiều hình thức, nhưng chung quy vẫn quy về một mối.

Thi đấu vòng hai đan tháp này lại phân thành ba cửa ải.

Cửa ải thứ nhất là khảo hạch trụ cột, cửa thứ hai là khảo hạch lý luận, cửa ải thứ ba là luyện chế đan dược.

Khảo hạch trụ cột chính là khảo nghiệm kiến thức cơ bản của tất cả những người dự thi. Thiên tài đan đạo kiến thức cơ bản rất quan trọng. Kiến thức là mặt bao hàm rất rộng, thậm chí kể cả thiên phú của bản thân thiên tài đan đạo cũng có thể là một trong những hạng mục khảo hạch trụ cột.

Thậm chí, là hạng mục quan trọng nhất trong khảo hạch trụ cột.

Dù sao bất kể là võ đạo hay là đan đạo, thiên phú vĩnh viễn chính là bức tường đầu tiên không thể chối bỏ.

KHông có thiên phú tất cả chỉ là nói suông.

Giống như Giang Trần kiếp trước, trời sinh Thái Âm chi thể, không có thiên phú tu luyện, mặc dù phụ thân Thiên Đế hắn có thần thông điên đảo nhật nguyện cũng không thể nào nghịch chuyển được điểm này.

Thiên phú là bước đầu tiên mang tính quyết định.

Có thiên phú mới có thể đàm luận được bước tiếp theo.

Hai trăm tên thiên tài đan đạo, mỗi một người đều bị khảo hạch trụ cột đầu tiên.

Hạng mục khảo hạch trụ cột tuy rằng nhiều, nhưng đều cực kỳ có trật tự. Giang Trần với tư cách là trọng tài, cũng không cần làm quá nhiều thứ, chỉ cần dựa theo khung khảo hạch ban đầu là được.

Khảo hạch trụ cột không có gì là bịp bợp, rất nhanh kết quả khảo hạch đã có.

Ba mươi sáu người bài danh đầu tiên không ngờ có khoảng chừng ba mươi người là đệ tử tới từ thế gia, đại phiệt. Mà chỉ có sáu người tới từ đội ngũ tán tu.

Chênh lệch như vậy lập tức hiện lên ưu thế của đệ tử đại phiệt, tổng thể vượt qua tán tu nhiều như thế nào.