- Cái gì?
Giang Trần chấn động. Đây chính là Đại Đế khâm ban Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm a, ngay cả lân giáp cũng phá không nổi, thậm chí một vết thương cũng không thể lưu lại.
Dù Giang Trần biết rõ, một kiếm này hắn không có sử dụng kiếm kỹ gì, thuần túy là bản năng công kích. Thế nhưng mà, thần binh lợi khí cường đại như thế, quả quyết không đến nổi ngay cả miệng vết thương cũng chém không ra a.
Lân giáp của quái vật kia, phải cứng rắn đến cỡ nào?
Giang Trần giật mình, cũng không dám ham chiến. Đối với Mộc Ma Cổ Trùng hình thành khí lưu, hung hăng đâm mấy chỉ, dùng Tinh Hà Thiết Cát, sinh sinh chặt đứt nghiền nát khí lưu này.
Quái vật kia thấy Giang Trần nghiền nát Mộc Ma Cổ Trùng hình thành nước lũ, cũng cảm thấy giật mình, ngao ngao kêu to, điên cuồng nhào về phía Giang Trần.
Nếu Giang Trần không có Phi Vũ kính, chỉ sợ sớm đã bị quái vật kia đánh tới trước người rồi.
Phi Vũ kính nhoáng một cái, thân thể Giang Trần liền lướt ra hồ sâu, mang theo Hoàng Nhi, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi.
Hoàng Nhi nhìn thấy Giang Trần hoảng sợ như vậy, cũng biết quái vật kia không dễ chọc. Lập tức nắm tay Giang Trần, bóp nát một tấm Độn Không Phù, độn quang lóe lên, liền biến mất tại chỗ.
Quái vật kia thấy Giang Trần cùng Hoàng Nhi chạy, hơn nữa còn mang theo An Hồn Mộc chạy, dưới kinh hoàng, liền liên tục rống to, tiếng hô kia rung trời, đôi con ngươi hung hãn phát ra sắc thái đáng sợ, phảng phất Giang Trần cướp đi không phải một cây An Hồn Mộc, mà là con ruột của nó.
Quái vật kia quan sát một hồi, thân thể ngưng tụ, vậy mà trực tiếp biến mất ở trong hư không.
Độn quang thu lại, Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã tới một chỗ khác. Một độn này, liền đi hơn trăm dặm, có lẽ có thể thoát khỏi quái vật kia truy kích rồi.
Thế nhưng mà, hai người còn chưa kịp thở một ngụm, trong lúc đó, hư không chấn động, quái vật kia phảng phất có thể xuyên phá thời không, trực tiếp từ trong hư không chui ra. Hét lớn một tiếng, hai mắt sung huyết, điên cuồng lao tới Giang Trần.
Giang Trần thấy quái vật kia nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, cũng giật mình, Phi Vũ kính liên tục lắc lư, không ngừng đánh lên người quái vật, chậm lại tốc độ của nó.
Đồng thời chỉ lực liên tục đâm động, thần thông Tinh Hà Thiết Cát phát huy đến cực hạn, không ngừng trảm lên người quái vật.
Nhưng mà, hết thảy tựa như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không cách nào lưu lại chút vết thương.
- Biến thái.
Giang Trần chửi nhỏ một tiếng, triệu hồi ra Băng Hỏa Yêu Liên, mấy trăm dây leo Băng Hỏa Yêu Liên kề sát đất bay lên, xoáy tới quái vật kia.
Phốc phốc phốc…
Mấy trăm dây leo Băng Hỏa Yêu Liên, gắt gao quấn lấy quái vật kia, xoắn lực cường đại, hung hăng xoắn động, ý đồ xoắn chết quái vật.
Chỉ là, vô luận Băng Hỏa Yêu Liên dùng sức cỡ nào, nhưng như cũ không làm gì được quái vật này mảy may.
Băng Hỏa Yêu Liên thấy xoắn không chết nó, quay đầu cải thành hỏa công. Vô số Hỏa Liên phát ra yêu hỏa đáng sợ, điên cuồng đốt lấy quái vật kia.
Chỉ là, tựa hồ quái vật kia thủy hỏa bất xâm, yêu hỏa đáng sợ, ngay cả Kim Thạch cũng có thể luyện hóa lập tức, nhưng mà ở trên người quái vật, ngay cả hiệu quả gãi ngứa cũng không có.
Hỏa Liên không được, Giang Trần đổi Băng Liên, tầng tầng băng phong có thể so với Thượng Cổ Hàn Băng, vây khốn quái vật ở trong đó.
Thân thể quái vật kia run lên cuồng dã, liền giãy ra tầng băng khống chế.
Ngao ngao kêu to, tiếp tục lao đến Giang Trần.
Đối mặt một màn này, Giang Trần quả thực có loại cảm giác vô kế khả thi. Đao kiếm chém bất động, Thủy Hỏa cũng không làm gì được nó.
Giang Trần khẽ vẫy tay, Nguyên Từ Kim Sơn hư không đè xuống, đối với quái vật kia nện vài chục lần. Như Thiết Chuy nện con rùa đen, vô luận nện như thế nào, quái vật kia như cũ là lông tóc không tổn hao gì.
- Đây rốt cuộc là quái vật gì?
Giang Trần thật sự có chút xem không hiểu, lực phòng ngự biến thái bực này, chỉ sợ không phải công kích cấp bậc Đại Đế, là căn bản không cách nào phá vỡ.
Đối mặt loại biến thái này, Giang Trần cũng chóng mặt.
Bất quá, ở dưới Nguyên Từ Kim Sơn áp bách, quái vật kia cũng lâm vào giãy dụa. Giờ phút này, Giang Trần mới có thời gian cẩn thận quan sát nó.
Chỉ thấy lân giáp toàn thân quái vật kia, mọc ra lỗ chân lông như cây châm nhỏ. Mà lỗ chân lông này, không ngừng bài tiết ra thuỷ tinh thể sáng lóng lánh.
Giang Trần nhìn kỹ, những thuỷ tinh thể này, dĩ nhiên là vô số Mộc Ma Cổ Trùng cuốn lại với nhau.
Giang Trần chứng kiến cảnh này, đột nhiên nhớ tới cái gì:
- Quái vật kia, dĩ nhiên là Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ?
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng hoảng sợ. Vậy mà trong lúc vô tình, Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ bị mình đập, đây chính là đầu sỏ gây nên Mộc Ma Cổ Trùng vô hạn truyền bá a.
Nếu như có thể tiêu diệt quái vật này, Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ vừa chết, ngọn nguồn liền chặt đứt rồi. Bởi như vậy, dù những Mộc Ma Cổ Trùng khác có thể sinh sôi nảy nở, cũng có thể tiêu diệt.
Dù sao, năng lực sinh sôi nảy nở của Mộc Ma Cổ Trùng khác, cùng Nguyên Tổ sinh sôi nảy nở là không cách nào so sánh.
Giang Trần chứng kiến Nguyên Tổ này, thoáng cái liền quyết tâm giết chết nó.
Chỉ là, thủ đoạn của mình, cơ bản đã dùng không sai biệt lắm.
Duy nhất không có sử dụng, là động phủ cấm chế của Thiên Vị cường giả. Đó là cấm chế của Thiên Vị cường giả, muốn giết chết đầu Nguyên Tổ này, hẳn là trăm phần trăm sẽ được.
Thế nhưng mà, cái cấm chế kia chỉ có hai lần, Giang Trần không muốn nhẹ nhàng như vậy liền dùng hết.
Đột nhiên tầm đó, trong đầu Giang Trần linh quang thoáng hiện. Mộc Ma Cổ Trùng này, có khắc tinh trời sinh. Một là Sơ Dương Chi Hỏa, hai là Long Tiên chi thủy.
Mà Long Tiên chi thủy, mình không phải đã có sẵn sao?
Nghĩ tới đây, Giang Trần trực tiếp búng tay, triệu hoán Long Tiểu Huyền ra lần nữa:
- Long huynh, vật ấy, chỉ có nước miếng của ngươi mới có thể khắc chế nó, liền giao cho ngươi rồi.
Long Tiểu Huyền liếc qua quái vật cực kỳ khó coi kia, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Thân thể cuốn một cái, liền lộ ra Chân Long pháp thân.
Ở trên cao phun một cái, vô số Long Tiên chi thủy như vô số ám khí, như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bắn về phía quái vật kia.
Thế gian vạn vật, quả nhiên là tương sinh tương khắc.
Giang Trần dùng nhiều thủ đoạn như vậy cũng không thể dao động, nhưng bị Long Tiên chi thủy bắn trúng, toàn thân lập tức thống khổ vặn vẹo, từng đạo sương mù xuy xuy xuy xuy bốc lên.
Long Tiểu Huyền một không làm, hai không ngớt, lại phun một cái nữa.
Long Tiên chi thủy không ngừng bắn trúng, lân giáp của quái vật kia như mở bị nóng chảy, xuất hiện vết thương thảm thiết.
Quái vật bị đau, cũng kêu to thảm thiết.
Chỉ là, bị Nguyên Từ Kim Sơn trấn áp, tốc độ bản thân cũng rất chậm, hơn nữa Phi Vũ kính không ngừng chiếu xạ, càng làm cho nó không cách nào hành động tự nhiên.
Bị nước miếng của Long Tiểu Huyền không ngừng phun trúng, vết thương trên người cũng càng đốt càng lớn, huyết nhục mơ hồ, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.