Độc Tôn Tam Giới

Chương 1470: Tiến vào hoang man

Bởi như vậy, hiện trường càng thêm không có huyền niệm.

Hoàng cảnh thực lực đỉnh phong, là người chế định quy tắc. Mà cường giả Thánh cảnh, cũng là loại cao đoan, chiếm cứ ưu thế.

Hai nhóm người đều ủng hộ quy tắc, những người còn lại mặc dù nhiều, nhưng đều là tồn tại trung hạ du, mặc dù trong lòng có một vạn cái không phục, đó cũng là phù vân.

Căn bản không có quyền lên tiếng.

Ba bốn trăm cường giả Thánh cảnh, chọn lựa 200 danh ngạch, tất cả mọi người cảm giác hi vọng của mình rất lớn, cho nên, cũng không có cường giả Thánh cảnh đứng ra phản đối quy tắc này.

Giang Trần cũng âm thầm cảm thán, một chiêu này của bọn người Thương Bình Vương, tuy là dương mưu, nhưng lại rất có tác dụng, triệt để phân hoá hiện trường.

Chỉ cần cường giả Thánh cảnh bị phân hoá ra, những người còn lại, ai còn có quyền lên tiếng gì?

Bất quá nói đi thì nói lại, dưới Thánh cảnh, chạy đến nơi đây, chỉ là tham gia náo nhiệt. Thật sự tiến vào hoang man, khỏi cần phải nói, chỉ là sương mù chướng khí vô tận kia, chỉ sợ cũng tiêu diệt hơn phân nửa.

Chỉ có điều, sức hấp dẫn của hoang man quá lớn, làm cho những người này có chút váng đầu, cảm thấy cầu phú quý trong nguy hiểm, cơ hội ngay ở trước mắt, tựa như bên trong có Hoàng Kim đầy đất chờ bọn hắn đi nhặt.

Mặc kệ những người này có đồng ý hay không, tuyển bạt cứ như vậy bắt đầu.

Hai trăm danh ngạch, rất dễ dàng tuyển bạt ra. Dựa theo thực lực, đại khái có thể bài xuất ra một bộ phận lớn người, còn lại có tranh luận, trực tiếp luận võ quyết định.

Hai canh giờ sau, hai trăm danh ngạch liền triệt để định ra.

Hai trăm người trúng cử này, tự nhiên là hưng phấn không thôi. Mà rơi tuyển, thì cả đám uể oải, ánh mắt lập loè, cố tình muốn chơi xấu, nhưng không có dũng khí.

Dù sao, hiện tại người chế định quy tắc cùng người được lợi, thực lực chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Khỏi cần phải nói, mấy cường giả Hoàng cảnh kia, tuyệt đối có thể tàn sát hết tất cả mọi người ở hiện trường.

Tuyển bạt chấm dứt, Thương Bình Vương thản nhiên nói:

- Nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ, không có người rời đi, an toàn của các ngươi, sẽ không chiếm được bất luận bảo đảm gì.

Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.


Một ít tu sĩ nhát gan than thở, không cam lòng rời đi.

Tu vi thấp, cũng biết lưu lại là vô dụng, chỉ có thể ly khai. Số ít cường giả Thánh cảnh không trúng cử, vẫn còn có chút bồi hồi.

Bởi vì bọn họ nghe nói, cường giả Hoàng cảnh, mỗi người đều có ba danh ngạch mang theo. Tuy cái danh ngạch này rất ít, nhưng có cơ hội, không ít người đều không muốn bỏ qua.

Giang Trần cũng là người chế định quy tắc, ba danh ngạch của hắn, một cái lưu cho Hoàng Nhi, một cái lưu cho Lâm Yến Vũ, làm cho Lâm Yến Vũ vui mừng không thôi.

Dùng thực lực võ đạo của hắn, nếu như đi tham gia tuyển bạt, bảy tám phần là sẽ không bị chọn trúng.

- Hoàng đạo hữu, lần này thật sự là nhờ có ngươi rồi.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Đây là ngươi nên được.

Lâm Yến Vũ nhắc nhở hắn có một cái liên minh như vậy, ở Giang Trần xem ra, cái này là Lâm Yến Vũ tự mình tranh thủ đến cơ hội.

Lâm Yến Vũ cười hắc hắc, hướng Giang Trần cam đoan nói:

- Hoàng đạo hữu, ta nhất định sẽ không kéo chân sau của ngươi.

Loại tư thái bề ngoài này, Giang Trần sẽ không cho là đúng. Tiến vào bên trong, Giang Trần cũng chưa hẳn nắm chắc được bao nhiêu, Lâm Yến Vũ ngươi nói không cản trở, sự tình cũng chưa chắc đơn giản như ngươi suy nghĩ.

- Tiền bối, xin hỏi ngài còn có một danh ngạch, có thể bán cho ta không?

Bỗng nhiên, một võ giả Thánh cảnh nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Giang Trần.

Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Mang theo Lâm Yến Vũ đi vào, chỉ là cảm thấy Lâm Yến Vũ hữu dụng, về sau dùng được. Những người khác, Giang Trần căn bản không có hứng thú mang theo.


Đây không phải ngắm cảnh du lịch, mang một người xa lạ, liền nhiều một phần tai hoạ ngầm, nhiều một phần nhân tố không xác định, dù cho hắn bao nhiêu tiền, Giang Trần cũng không có hứng thú.

Tên tán tu kia gặp Giang Trần cự tuyệt quyết đoán, tựa hồ cũng có chút e ngại, không dám dây dưa, có chút buồn bực đi ra.

Lục tục lại có tán tu tới hỏi, Giang Trần đều từ chối.

Nửa canh giờ lập tức đi qua, đám tán tu ở lại hiện trường, rốt cục không dám dừng lại, vẻ mặt âm trầm rời đi.

Hiển nhiên, tuy bọn hắn ghi hận trong lòng, nhưng không dám giương oai.

Dù sao, vừa rồi thủ đoạn của bọn người Thương Bình Vương lôi đình, có đầy đủ lực chấn nhiếp. Để cho bọn hắn trong vòng nửa canh giờ ly khai, thời gian vừa đến không ly khai, nói không chừng là họa sát thân.

Dù trong Hoang Man Chi Địa khắp nơi trên đất sinh kim, vậy cũng phải có mệnh đi vào mới được.

Cùng lắm thì, chờ bọn hắn đi vào, nhìn xem có cơ hội hay không.

Tuy những người này ly khai, nhưng mà không bỏ đi xa. Hoặc là dừng lại cách hơn mười dặm, nhát gan chút, đi vài trăm dặm cũng đều ngừng lại.

Hiển nhiên, muốn bọn hắn cứ như vậy ly khai, tâm sẽ rất khó chịu a.

Bất quá, đám người Thương Bình Vương đối với cái này không thèm để ý.

- Chư vị, hiện tại lưu lại, đều là tinh anh. Các ngươi đều đạt được tư cách tiến vào Hoang Man Chi Địa. Bất quá, ở chỗ này, bổn vương có vài câu nói trước. Sau khi đi vào, mỗi người đều an phận thủ thường một chút. Phải chú ý, gặp được chuyện cổ quái đặc thù, không nên có quá nhiều hiếu kỳ. Không thể kinh động sinh linh cường đại bên trong, gặp được cấm chế, cấm kị rõ ràng gì, cũng không nên đơn giản dây vào. Vạn nhất dẫn xuất đại phiền toái đến, ai cũng đảm đương không nổi.

Lời nói này của Thương Bình Vương, ngược lại không có tư tâm gì.

Hoang man hết thảy đều là không biết, một địa phương xa lạ, ngươi muốn vào, nếu như nhìn thấy cái gì cũng tò mò, vậy nhất định sẽ chết vô cùng nhanh.

Người chết thì chết, ai cũng sẽ không để ý. Thế nhưng mà, một khi dẫn ra đại phiền toái, cái kia chính là tất cả mọi người sẽ đi theo gặp nạn.

Loại sự tình này, trước hết cảnh cáo thoáng một phát, miễn cho có người không biết trời cao đất rộng, nhất thời đắc ý quên hình, lại chọc ra sự tình.

Tất cả mọi người nghiêm nghị, ngay cả Giang Trần, đối với lời nói này của Thương Bình Vương cũng nhận đồng. Hoang Man Chi Địa, bị liệt thành Thượng Cổ cấm địa, tất nhiên là có đạo lý.

Phong Ma chi địa, hết thảy đều phải coi chừng.

Thương Bình Vương lại giảng một tí quy tắc, cũng không có ai phản đối.

- Tốt rồi, không sai biệt lắm chỉ những thứ này, tất cả mọi người là người thông minh. Bổn vương cũng không nhiều lời. Lỗ hổng cấm chế lập tức sẽ lớn nhất hóa, đến lúc đó, mọi người chúng ta cùng nhau công kích, mở ra một lỗ hổng, cùng một chỗ đi vào. Đi vào, chúng ta ở bên trong lập tức phong bế lỗ hổng, không thể để cho những người kia đi mà quay lại.

Đề nghị này, càng được mọi người đồng ý.

Nếu như đã tuyển ra 500 người, vậy sau khi đi vào, là tuyệt đối không thể thả người tiến vào nữa. Càng nhiều người, vô hình tầm đó sẽ quán mỏng lợi ích của mọi người.

Đây là sự tình lẫn nhau đều rất rõ ràng.