Kha Thánh Pháp Vương trầm giọng nói:
- Mục huynh, Phi Vũ Đại Đế kia truyền thừa, thật sự rơi vào trong tay Giang Trần sao?
- Không xác định, nhưng căn cứ phỏng đoán, hiển nhiên có chút khả năng. Bởi vì quân cờ Bắc Minh Tông chúng ta xếp vào Vạn Tượng Cương Vực, cũng đã chết. Nếu như hắn không có phát hiện một ít dấu vết để lại của Phi Vũ Đại Đế, tuyệt đối sẽ không bộc lộ ra. Quân cờ này, trải qua chúng ta huấn luyện nghiêm khắc, quyết không thể vô duyên vô cớ vẫn lạc. Hơn nữa sau đó Giang Trần còn cùng Cung Vô Cực đề cập tới danh tự Lâm Hải. Hiển nhiên, hắn đã biết Lâm Hải là nằm vùng của Bất Diệt Thiên Đô. Tại sao Lâm Hải lại vô duyên vô cớ bạo lộ thân phận? Nhất định là phát hiện di tích của Phi Vũ Đại Đế. Mà cuối cùng, Lâm Hải lại không có thể đấu được Giang Trần kia... Đương nhiên, đây hết thảy đều là phỏng đoán của ta. Nhưng ta cảm giác, cái phỏng đoán này tuyệt đối không phải không có đạo lý.
Không thể không nói, Mục Thánh Pháp Vương này phỏng đoán, rất hợp tình hợp lý.
Những ngày này hắn không có việc gì làm, một mực đều cân nhắc chuyện này. Đem các loại chi tiết manh mối tập hợp cùng một chỗ, có thể làm ra suy đoán này, cũng không tính ngoài ý muốn.
Kha Thánh Pháp Vương cau mày nói:
- Nếu như Phi Vũ Đại Đế truyền thừa thật sự bị Giang Trần đạt được, vậy Chân Đan Vương kia, thật có khả năng là Giang Trần cải trang a.
- Đúng. Bằng không thì Lưu Ly Vương Thành kia, như thế nào sẽ vô duyên vô cớ toát ra một thiên tài như vậy? Nhất định là đã nhận được truyền thừa nghịch thiên gì.
Mục Thánh Pháp Vương phi thường khẳng định suy đoán của mình.
- Nói như vậy, Chân Đan Vương này, chúng ta phải chăm chú điều tra thoáng một phát.
Kha Thánh Pháp Vương gật gật đầu, nói với Mục Thánh Pháp Vương.
- Chuyện này, có nên bẩm báo tông chủ, xin hắn tăng nhân thủ hay không?
- Nhân thủ thì tạm thời không cần. Chúng ta từ từ làm. Nhân thủ quá nhiều, ngược lại dễ dàng bạo lộ hành tích. Ta nghe nói, Khổng Tước Đại Đế kia phi thường đáng sợ. Chúng ta dùng quy mô như vậy, cũng đã rất nguy hiểm, nếu như lại tăng người, nói không chừng sẽ bị Khổng Tước Đại Đế phát hiện.
Mục Thánh Pháp Vương rất cẩn thận.
Những người khác đều nhao nhao gật đầu, nói với Bối Pháp vương:
- Bối Pháp Vương, ngươi ở nơi này cũng coi như nửa cái địa đầu xà rồi. Về tin tức của Chân Đan Vương, ngươi còn phải nghe ngóng nhiều. Có manh mối gì, phải lập tức truyền về. Cuối cùng có thể bắt được hành tung của hắn, chúng ta đột nhiên tập kích. Bắt được Chân Đan Vương kia, lập tức ly khai, mang về Bất Diệt Thiên Đô. Nếu như bắt sai, lại vụng trộm thả hắn là được.
- Ân, dù sao nhất định phải coi chừng. Tuyệt đối không thể bạo lộ hành tích.
Mọi người nói đến nói đi, cuối cùng nhất vẫn là định âm thầm làm việc.
Một tháng bế quan, thời gian qua cực nhanh. Giang Trần luyện hóa Phi Vũ Thần Sí, bỏ ra gần hai mươi ngày. Còn lại mười ngày, Giang Trần liền lĩnh ngộ Phi Vũ Độn Thuật. Lúc khác, thì toàn bộ dùng cho bồi dưỡng Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm.
Một tháng khổ công này, Giang Trần cùng Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm câu thông, cũng đáp lên một cây cầu. Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm này, đã dần dần quen thuộc Giang Trần, chậm rãi cùng Giang Trần dung hợp.
Tuy còn không có đào tạo ra kiếm linh, nhưng Giang Trần tin tưởng, dùng tốc độ như vậy, nói không chừng ngày nào đó thật đúng là có thể đào tạo ra kiếm linh.
Thần binh lợi khí, một khi xuất hiện Linh thể, cái kia chính là có tánh mạng chính thức rồi.
Sau khi xuất quan, Giang Trần cũng quyết định, lần này đi ra ngoài, ngoại trừ Hoàng Nhi, thì không mang theo bất luận kẻ nào khác. Về phần Long Tiểu Huyền cùng Phệ Kim Thử nhất tộc, tự nhiên là phải mang trên người.
Đối với Thái Uyên các, Giang Trần cũng chỉ cùng Thân Tam Hỏa nói thoáng một phát. Bên phụ tử Vi gia, cũng đơn giản bàn giao vài câu.
Bất quá miệng của hắn kín, thống nhất nói là ra vân du một phen, tìm một ít cảm ngộ. Về phần nguyên nhân cụ thể, hắn là nửa chữ không đề cập tới.
Đối với Lữ Phong Đan Vương, tuy lão gia hỏa này ba phen mấy bận yêu cầu đi theo Giang Trần, bất quá đều bị Giang Trần quát lui.
Đến cuối cùng, lão Lữ không thể làm gì, chỉ phải thành thành thật thật nghe lời. Giang Trần đánh một gậy, lại cho mấy cái táo ngọt.
Cho Lữ Phong Đan Vương mấy đan phương Quỷ Đan lưu, để cho lão tiểu tử đó cao hứng bừng bừng, mừng rỡ không ngậm miệng được.
Trước khi lên đường, Giang Trần lại cùng Cơ tam công tử nói thoáng một phát. Cơ tam công tử nghe nói hắn muốn ra ngoài, lập tức nói muốn đi cùng, lại bị Giang Trần nhẹ nhàng cự tuyệt.
- Cơ huynh, lần này ra ngoài, tận lực thấp điều. Ngươi coi như không có việc gì phát sinh. Sự tình của Phiệt chủ, ta sẽ để ở trong lòng. Nếu như có thể tìm được Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, kia là Đại Tạo Hóa.
Cơ tam công tử nghe hắn nói như vậy, cũng không có lại miễn cưỡng, chỉ dặn Giang Trần bảo trọng.
Cuối cùng từ giã, tự nhiên là Khổng Tước Đại Đế.
Khổng Tước Đại Đế cười nhạt nói:
- Ngươi muốn đi xa nhà?
Giang Trần khẽ giật mình:
- Bệ hạ đã sớm biết?
- Ta không biết, chỉ là căn cứ dấu vết để lại đến phỏng đoán. Lần này ý định đi chỗ nào?
- Muốn về cố thổ một chuyến.
Giang Trần thành thành thật thật nói.
- Vạn Tượng Cương Vực?
Ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế khẽ động, bất quá cũng không nói gì thêm.
- Cần ta phái người đi theo ngươi không?
Giang Trần lắc đầu:
- Nếu bệ hạ phái người tiền hô hậu ủng theo ta, vậy thì không có ý nghĩa lịch lãm rèn luyện. Lần này đến, chẳng qua là cùng bệ hạ nói một tiếng, Lưu Ly Vương Tháp hội nửa năm sau, ta sẽ gấp trở về. Miễn cho bệ hạ tưởng ta thất tín với ngươi.
- Ha ha, lão phu nhìn người, chưa bao giờ sai. Nếu Giang Trần ngươi là người thất tín, lão phu cũng sẽ không xem trọng ngươi như vậy.
Khổng Tước Đại Đế ngược lại vô cùng tiêu sái, cũng không có mở miệng ngăn trở Giang Trần.
- Bảo trọng.
Khổng Tước Đại Đế chỉ đơn giản nói hai chữ.
Giang Trần gật gật đầu, nghĩ chỉ chốc lát, vẫn là mở miệng nói:
- Bệ hạ, có chuyện này, nhất định phải nhắc nhở ngươi.
- Chuyện gì?
Giang Trần chân thành nói:
- Ma tộc mà ngươi lo lắng, đã xuất hiện. Theo ta được biết, ở trong các chi nhánh Ma tộc, có một Mộc Ma nhất tộc, ta ở Lưu Ly Vương Thành, phát hiện dấu vết của Mộc Ma nhất tộc. Bất quá hiện tại đã bị ta diệt trừ.
- Cái gì? Mộc Ma nhất tộc?
Khổng Tước Đại Đế giật mình.
- Ngươi nghe nói qua Mộc Ma nhất tộc?
Thấy Khổng Tước Đại Đế phản ứng lớn như vậy, Giang Trần cũng cười khổ không thôi.
- Những điều này đều là sự tình lão sư ta nói qua. Cũng coi như hơi có nghe thấy.
Ma tộc ở Chư Thiên Đại Thế Giới, cũng là một chủng tộc có tính xâm lược rất mạnh, hơn nữa huyết mạch của bọn hắn có năng lực đồng hóa rất mạnh.
Chủng tộc bình thường, chỉ cần cùng huyết mạch của Ma tộc dung hợp, đại bộ phận cuối cùng nhất, vận mệnh sẽ khó tránh khỏi biến thành Ma tộc.