Thần thức Khổng Tước Đại Đế quét qua, tin tức của đạo thần phù kia, liền rơi vào thần trí của hắn.
Vừa quét qua, biểu lộ của Khổng Tước Đại Đế lại thoáng cái âm trầm xuống.
Mọi người thấy biểu lộ của Khổng Tước Đại Đế, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, trong lòng đều không tự chủ được tim đập mạnh một cú.
Qua nhiều năm như vậy, tin tức có thể làm cho sắc mặt của Khổng Tước Đại Đế bệ hạ phải biến đổi, đã rất ít.
Như vậy, tin tức đột nhiên đến kia, nhất định không phải tin tức bình thường!
Khổng Tước thịnh hội chấm dứt, chư phiệt ly khai.
Bàn Long phiệt chủ cùng Giang Trần, lại bị điểm danh lưu lại. Những người khác, cho dù là Cơ tam công tử, cũng không có tư cách lưu lại.
Một màn này, làm cho các phiệt chủ đều trăm mối vẫn không có cách giải.
Lúc nào, Chân Đan Vương bỗng nhiên xuất hiện kia, địa vị trở nên trọng yếu hơn bọn hắn?
Bàn Long phiệt chủ lưu lại, mọi người miễn cưỡng còn có thể hiểu được. Dù sao người ta là đệ nhất phiệt phiệt chủ.
Thế nhưng mà, Chân Đan Vương này, dù đã nhận được cơ duyên của Đại Đế bệ hạ, địa vị cũng không có khả năng đột nhiên tăng mạnh như thế a?
Như thế nào địa vị thoáng cái tăng vọt? So với bọn hắn còn trọng yếu hơn?
Tuy khó hiểu, nhưng ý chỉ của Đại Đế bệ hạ, là không người nào dám vi phạm, cũng không có ai dám sinh lòng oán hận. Qua nhiều năm như vậy, mọi người đối với Khổng Tước Đại Đế là phi thường hiểu rõ.
Biết rõ Đại Đế bệ hạ làm từng quyết định, đều sẽ không vô duyên vô cớ.
Hiện tại để cho bọn hắn ly khai, là nhất định có nguyên nhân để cho bọn hắn ly khai. Để cho Chân Đan Vương kia lưu lại, thì nhất định có đạo lý để cho hắn lưu lại.
Chỉ là, mọi người vẫn còn có chút hiếu kỳ, đến cùng truyền thức thần phù kia có nội dung gì? Lại làm cho bệ hạ cũng biến sắc?
Người rời đi, một bụng nghi vấn.
Người lưu lại, đồng dạng là một bụng nghi vấn.
Ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế sâu xa, mang theo vài phần mỉm cười lạnh nhạt, nhìn Giang Trần:
- Chân Đan Vương, chuyện phiền toái lại tới nữa.
Chuyện phiền toái? Giang Trần khẽ giật mình, chuyện phiền toái đến rồi, ngươi nói với ta làm gì? Chẳng lẽ Khổng Tước Thánh Sơn ngươi phiền toái, Giang Trần ta còn có thể thay ngươi giải quyết sao?
Bàn Long phiệt chủ cũng rất hiếu kỳ, bất quá Khổng Tước Đại Đế nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Tứ đại Hoàng giả khác, tuy cũng hồ nghi bất định, nhưng không nói gì thêm. Chỉ là có chút kỳ quái nhìn Giang Trần. Hiển nhiên, bọn hắn cũng muốn biết, đến cùng Chân Đan Vương này có chỗ hơn người gì, lại làm cho bệ hạ coi trọng hắn như thế? Hơn nữa tin tức bỗng nhiên truyền đến kia, cùng hắn lại có quan hệ gì?
- Bệ hạ, xin thứ cho tiểu tử ngu dốt.
Giang Trần cười khổ nói.
- Ngươi dâng ra Vạn Thọ Đan, hôm nay lại có thuyết pháp mới rồi. Đan Hỏa Thành kia, gần đây truyền lưu lấy một cách nói, nói Vạn Thọ Đan là đan dược của Đan Hỏa Thành bọn hắn. Nói Vạn Thọ Đan của Lưu Ly Vương Thành ta, là đạo văn sáng ý của bọn hắn. Hôm nay, tin tức này đã bí mật lan tràn khắp Đan Hỏa Thành. Tuy còn không có công khai tuyên bố, nhưng mà đã lửa sém lông mày rồi.
Đan Hỏa Thành?
Giang Trần đối với ba chữ Đan Hỏa Thành kia, cũng không xa lạ gì.
Mộc Cao Kỳ cùng Vân Niết trưởng lão, là bị người buôn bán đến Đan Hỏa Thành.
Lúc ấy Cơ tam công tử vụng trộm chộp Tư Khấu gia tộc Vạn Khôi Các Lý chưởng quỹ tới, Giang Trần từ trong miệng Lý chưởng quỹ nạy ra Mộc Cao Kỳ hạ lạc, cũng thuận tiện hiểu được Đan Hỏa Thành.
Nếu như nói Thượng Bát Vực còn có thế lực gì để cho Lưu Ly Vương Thành cũng cảm thấy kiêng kị, cái kia chính là Đan Hỏa Thành!
Thực lực tuyệt đối của Đan Hỏa Thành, chưa hẳn mạnh hơn Lưu Ly Vương Thành.
Nhưng mà Đan Hỏa Thành ở phương diện đan dược, lại mạnh hơn Lưu Ly Vương Thành rất nhiều.
Tại Thượng Bát Vực, thậm chí sinh ý đan dược cả Nhân loại, Đan Hỏa Thành cơ hồ chiếm cứ bảy thành lợi ích, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cự đầu Đan dược giới.
Thế lực đan dược dưới trướng Đan Hỏa Thành vô số, ở các vực, đều xây rất nhiều chi nhánh cùng phân hội. Cơ hồ là địa phương có thế lực đan dược, thì có bóng dáng của Đan Hỏa Thành.
Lưu Ly Vương Thành là ngoại lệ.
Sinh ý đan dược của Lưu Ly Vương Thành, cơ hồ là Lưu Ly Vương Thành tự mình cầm giữ. Mà đan dược các vực quanh thân Lưu Ly Vương Thành, cũng là Lưu Ly Vương Thành cầm giữ.
Mà ngoại trừ vài chỗ quanh thân Lưu Ly Vương Thành, địa vực còn lại khác, sinh ý đan dược trên cơ bản đều bị Đan Hỏa Thành lũng đoạn.
Trừ một tí địa phương nhỏ bé, tiểu thế lực, Đan Hỏa Thành không có hứng thú. Bằng không mà nói, chỉ cần là địa phương Đan Hỏa Thành cảm thấy hứng thú, sẽ rất khó thoát khỏi bóng dáng của Đan Hỏa Thành.
Có thể nói, luận lực ảnh hưởng phương diện đan dược, Đan Hỏa Thành tuyệt đối viễn siêu Lưu Ly Vương Thành.
Lực ảnh hưởng cùng thị trường đan dược của Lưu Ly Vương Thành tại Nhân loại cương vực, nhiều lắm là chiếm cứ một hai thành. Đan Hỏa Thành lại ít nhất bảy thành.
Chênh lệch này, là phi thường rõ ràng.
Phương diện Lưu Ly Vương Thành, cũng làm rất nhiều cố gắng, cũng nuôi dưỡng rất nhiều Đan Vương, nuôi dưỡng rất nhiều thiên tài Đan sư, thế nhưng so sánh với Đan Hỏa Thành căn cơ thâm hậu, chênh lệch là không cách nào rút ngắn.
Cho nên, nghe được ba chữ "Đan Hỏa Thành" kia, Tứ đại Hoàng giả cũng tốt, Bàn Long phiệt chủ cũng tốt, đều biến sắc.
- Đan Hỏa Thành?
Vân Trung Minh Hoàng kia nhướng mày.
- Đan Hỏa Thành này là xem không được Lưu Ly Vương Thành chúng ta hơi có chút khởi sắc sao? Có chút manh mối, muốn đi ra chèn ép?
- Đây quả thực là khinh người quá đáng! Bệ hạ, việc này, chúng ta không thể để cho bọn hắn khi dễ như vậy.
Trấn Tuế Minh Hoàng là người tính tình nóng nảy.
Ngược lại là Dã Hồ Minh Hoàng, trong mắt lóe ra hào quang trí tuệ, ánh mắt bắn về phía Giang Trần:
- Chân Đan Vương, lúc trước ngươi dâng ra Vạn Thọ Đan, lệnh sư có nói qua, Vạn Thọ Đan này, thiên hạ có bao nhiêu thế lực biết luyện chế hay không?
Ánh mắt của người khác, cũng đều tò mò nhìn sang Giang Trần.
Giang Trần ngược lại vô cùng bình tĩnh, khẩu khí kiên định:
- Sư tôn ta chính miệng nói qua, Vạn Thọ Đan, là bí mật độc nhất vô nhị, tại Nhân loại cương vực, không có khả năng có người khác biết luyện chế.
- Lệnh sư xác định như vậy?
- Hắn có phải xác định như vậy hay không ta không biết, nhưng thầy của ta ta rất rõ ràng. Ta không tin, Nhân loại cương vực có cường giả đan đạo nào, có thể ở phương diện này sánh vai với hắn. Cho nên, đối với lão nhân gia ông ta, ta là tin tưởng không nghi ngờ.
Giang Trần tự nhiên không thể nói, Vạn Thọ Đan này là đồ vật từ Chư Thiên vị diện truyền đến, Thần Uyên Đại Lục không có khả năng có người biết luyện chế.
Nhưng mà, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, Đan Hỏa Thành kia đi ra chặn ngang một cước, nhất định là Bất Diệt Thiên Đô giở trò quỷ.
Bất Diệt Thiên Đô nhìn thấy Lưu Ly Vương Thành tuyên bố bản quyền Vạn Thọ Đan, trong nội tâm biết rõ đấu không lại Lưu Ly Vương Thành, dứt khoát một không làm, hai không ngớt, ngược lại đi hợp tác với Đan Hỏa Thành.