̉a ải
Trong lòng Giang Trần cũng có chút kinh ngạc:
- Sao độ khó cửa thứ hai này, thoáng cái tăng lên nhiều như vậy?
...
Bên Khổng Tước Đại Đế, tất cả mọi người ngồi ở chỗ kia, thế nhưng ai cũng vô tâm nhấm nháp rượu ngon, tâm tư đã bay tới trong Khổng Tước Liên Trì rồi.
Chỉ tiếc, bên trong rốt cuộc là tình huống như thế nào, bọn hắn căn bản nhìn không tới.
Chỉ có biểu lộ của Khổng Tước Đại Đế, một mực treo nụ cười lạnh nhạt, cho người cảm giác thâm bất khả trắc.
Ngay thời điểm Giang Trần qua cửa thứ nhất, hắn liền nhận được Vân Trung Minh Hoàng báo cáo. Người đầu tiên thông qua cửa thứ nhất, dĩ nhiên là Giang Trần.
Khổng Tước Đại Đế một chút cũng không ngoài ý muốn, âm thầm thông tri Vân Trung Minh Hoàng, cho cửa thứ hai của Giang Trần, gia tăng năm thành độ khó.
Giang Trần mơ mơ màng màng, nào biết đâu rằng, hiện tại độ khó hắn qua cửa thứ hai, trọn vẹn là 1,5 lần người khác.
Nói cách khác, độ khó của người khác là 1, vậy hắn là 1.5.
Trước mặt, hào quang điên cuồng bắn tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tần suất càng ngày càng cao. Mặc dù là Giang Trần, cũng không khỏi có chút cố hết sức.
Cửa ải này, độ khó vốn là dùng để khảo hạch thiên tài nửa bước Hoàng cảnh. Bây giờ Giang Trần là Thánh cảnh ngũ trọng, hơn nữa độ khó lại cao hơn người khác năm thành.
Bởi vậy, độ khó của hắn, cơ hồ là tương đương với khảo hạch Hoàng cảnh Sơ giai. Hắn không tốn sức mới là lạ.
Đột nhiên, Giang Trần linh cơ khẽ động, nghĩ đến một vật.
Trong nội tâm vui vẻ, trong tay trảo một cái, Phi Vũ kính nơi tay, hào quang kia bắn tới, Phi Vũ kính của Giang Trần cũng đồng thời ra tay.
Phi Vũ kính vừa bắn ra, tốc độ của hào quang lập tức chậm một nửa.
Giang Trần đại hỉ, lập tức tăng thêm tốc độ, Phi Vũ kính một đường thế như chẻ tre.
Đã có Phi Vũ kính hỗ trợ, con đường của cửa thứ hai này, liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Giang Trần liên tục đột phá, rốt cục, phía trước lóe lên bạch quang, màn nước hai bên ầm ầm sụp đổ.
Ầm ầm!
Như là địa chấn, mặt nước điên cuồng khởi động, thân hình Giang Trần rốt cục thoát khỏi cửa thứ hai, đi tới thuỷ vực bình tĩnh.
Trong nội tâm Giang Trần buông lỏng, thu lại Phi Vũ kính.
- Cửa ải này, thật không dễ dàng a. Nếu như không có Phi Vũ kính, có thể thông qua đoạn đường cuối cùng hay không, thật đúng là không biết bao nhiêu. Cái độ khó này, quả thực là khoa trương. Khảo hạch cấp bậc này, những đệ tử đại phiệt kia thật có thể thông qua?
Giang Trần ôm thái độ hoài nghi.
Không phải hắn xem thường những đệ tử đại phiệt kia, nhưng nếu như khó khăn như vậy, Giang Trần hoài nghi, coi như là Cơ tam công tử nửa bước Hoàng cảnh, chỉ sợ tối đa chỉ có ba thành hi vọng thông qua.
Về phần những người khác, Giang Trần cảm thấy, bọn hắn ngay cả một thành hi vọng cũng không có.
Đã qua cửa thứ hai, Giang Trần tiếp tục đi tới.
- Bệ hạ, cửa thứ hai, vẫn là Chân Đan Vương kia thông qua đầu tiên.
Thanh âm của Vân Trung Minh Hoàng truyền đến.
- A? Ngươi chưa bỏ thêm độ khó cho hắn?
Khổng Tước Đại Đế truyền âm nói.
- Bỏ thêm, bất quá, về sau không biết hắn thông qua biện pháp gì, vậy mà tốc độ hành trình nhanh hơn, xông ra trận pháp.
Sự tình trong trận pháp, mặc dù là Vân Trung Minh Hoàng một mực giám thị, cũng nhìn không tới.
Hắn chỉ là giám thị bên ngoài trận pháp mà thôi. Cho nên, hắn cũng không biết Giang Trần thông qua biện pháp gì, vậy mà có thể đi nhanh hơn.
Dù sao, độ khó phần sau là càng lớn. Hơn nữa, độ khó cửa ải của Giang Trần, so với những người khác cao hơn năm thành.
Dù vậy, vẫn là người thứ nhất thông qua. Cái này không khỏi có chút biến thái rồi.
- Tiểu tử này, quả nhiên là thú vị.
Khổng Tước Đại Đế nghĩ chỉ chốc lát, cũng nở nụ cười.
- Vân Trung, cửa thứ ba, đừng có trở ngại hắn nữa. Thiên tài tuy phải ma luyện, nhưng chúng ta không thể can thiệp quá nhiều.
- Vâng.
Vân Trung Minh Hoàng phụng mệnh nói.
Cửa thứ ba, Giang Trần rất nhanh liền đánh lên. Hơn nữa, là ở dưới tình huống không hề báo trước, một đầu đụng phải.
Mặt nước bốn phía phảng phất gầm hét, tất cả thủy quái, điên cuồng từ dưới đất tuôn ra. Những thủy quái này, hiển nhiên đều là sinh linh dưới Khổng Tước Liền Trì.
Hơn nữa, những sinh linh này, mỗi một con đều vô cùng dữ tợn, vô cùng hung tàn. Bất luận con nào, đều có tu vi tương đương với cường giả Thiên Thánh cảnh, mạnh mẽ càng có nửa bước Hoàng cảnh.
Giang Trần khẽ đếm, vậy mà có khoảng chừng chín con.
Hơn nữa, chín đầu thủy quái này sắp xếp, hiển nhiên là trải qua an bài tỉ mỉ, vậy mà phân bố phi thường hợp lý, không bàn mà hợp trận pháp chi đạo.
Mặc kệ Giang Trần tiến vào từ cửa nào, đều bị công kích. Hơn nữa, đều có thể bị cả bầy công kích.
- Chẳng lẽ, lại phải vận dụng Phi Vũ kính?
Nội tâm của Giang Trần cười khổ.
Nếu như lúc bình thường, Giang Trần có đầy đủ phương pháp xử lý chúng, nhưng mà trong nước, không biết tình huống dưới nước như thế nào, Giang Trần không muốn cùng chúng dây dưa.
Dù sao, khảo hạch này chỉ cầu thông qua, lại chưa nói phải giết những quái vật này.
Giang Trần đang muốn vận dụng Phi Vũ kính, bỗng nhiên trong thần thức truyền đến một hồi quát mắng:
- Đồ đần, chỉ là thủy quái, sao đủ gây sợ hãi? Ta đưa cho ngươi Long Tinh, chẳng lẽ là bài trí sao?
Thanh âm này đến cực kỳ đột nhiên, Giang Trần nghe xong, lại đại hỉ.
Long Tinh! Sau khi Long Tiểu Huyền đột phá đưa tặng Long Tinh. Bên trong nó ẩn chứa Long Uy cực kỳ đậm đặc. Một khi thúc dục Long Uy, chỉ là thủy quái, làm sao đủ gây sợ hãi?
Trong lòng Giang Trần mừng rỡ, truyền âm nói:
- Long huynh, Long Tinh thì miễn đi. Còn không bằng ngươi tự mình tản mát ra Long Uy, uy áp càng lớn, để chúng nó thức thời xéo đi.
Long Tiểu Huyền hừ nhẹ một tiếng, lại không trả lời.
Giang Trần rất hiểu rõ tính cách của Long Tiểu Huyền, hắn không phản đối, cái kia chính là đồng ý.
Lập tức cười hắc hắc, thúc dục lá sen, chẳng những không có đình trệ, ngược lại gia tốc vọt tới phía trước. Ngay trong nháy mắt này, Long Tiểu Huyền đột nhiên phóng xuất ra Long Uy, bám vào quanh thân Giang Trần.
Trong chốc lát, thân hình Giang Trần tựa như một đầu Thái Cổ Thần Long, tràn đầy thần uy Long tộc. Thần uy Long tộc, cũng không phải là dùng để dọa người.
Long Uy, không đơn thuần là dựa vào uy phong dọa người. Trong Long Uy, ẩn chứa thần thức công kích rất mạnh, đối với sinh linh khác mà nói, đều tồn tại lực uy hiếp thật lớn.
Tình huống nghiêm trọng, Long Uy khẽ động, rất nhiều sinh linh sẽ trực tiếp sợ tới mức can đảm đều nứt, thần hồn nứt vỡ mà chết.
Bất quá, những thủy quái này, cấp bậc hiển nhiên không thấp. Tuy bị Long Uy chấn động, nhưng cũng không đến mức diệt vong tại chỗ. Thế nhưng mà, trong nháy mắt này, loại sợ hãi cùng bất an trong mắt chúng, là như thế nào cũng không che dấu được.
Chỉ một chút thất thần, Giang Trần đã nhắm trúng khe hở, đột nhiên lao qua.
Mặc dù Giang Trần đã qua, nhưng dư uy cũng làm cho chín đầu thủy quái kia không ngừng gào thét, gầm nhẹ không thôi.
Tiếng gầm này, đã có phẫn nộ, lại không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.