Lời này nói chưa dứt, Miêu mập mạp càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Cơ Tam Công Tử cũng đã là kình địch. Nếu như còn có truyền nhân khác của Khổng Tước Đại Đế, vậy Miêu Tác hắn còn có cơ hội gì a?
Trong lúc nhất thời, cả người Miêu mập mạp đều cảm thấy không xong.
Giang Trần bị Cơ Tam Công Tử lôi kéo, lại dở khóc dở cười. Hóa ra gia hỏa này, là mang mình nhìn người trong lòng của hắn a.
Bất quá Giang Trần cũng hiếu kỳ, Cơ Tam Công Tử này phong độ nhẹ nhàng, đến cùng là dạng nữ tử gì, có thể làm cho hắn coi trọng như vậy?
Trước rừng trúc, có một dòng suối nhỏ róc rách. Trên giòng suối nhỏ có một cây cầu dùng trúc thuần túy biên chế, hiển lộ cực kỳ tinh xảo.
Cơ Tam Công Tử đứng ở đầu cầu:
- Đan tiểu thư, Bàn Long đại phiệt Cơ tam cầu kiến.
Sau một lúc lâu, trong rừng trúc, truyền đến một hồi tiếng bước chân, một thiếu nữ tuổi còn trẻ cách ăn mặc nha hoàn đi ra, nói với Cơ Tam Công Tử:
- Tiểu thư tâm tình không tốt, Cơ Tam Công Tử trở về đi.
Nếu như Cơ Tam Công Tử tới, lại thế nào cam lòng rời đi, lập tức mặt dạn mày dày nói:
- Thúy nhi muội muội, xin thay thông truyền một chút.
Thiếu nữ Thúy nhi kia lại xụ mặt:
- Bảo ngươi trở về thì trở về đi.
Cơ Tam Công Tử cười hì hì:
- Thật vất vả mới tới một chuyến, như vậy trở về, quả thực đáng tiếc. Thúy nhi muội muội..."
Thúy nhi lông mày nhảy lên:
- Ai là muội muội của ngươi?
Cơ Tam Công Tử như trước lơ đễnh, cười nói:
- Được rồi, Thúy nhi cô nương, này được chưa? Ta chỗ này có một phong thơ, nhờ Thúy nhi cô nương, nhất định phải cho Đan tiểu thư đánh giá. Cho dù không gặp, thu một phong thơ, cũng có thể a?
Giang Trần thấy nhân vật lỗi lạc như Cơ Tam Công Tử, lại ăn nói khép nép như thế, trong lúc nhất thời, cũng có loại cảm giác hủy hết thường thức.
Đến cùng Đan tiểu thư kia quốc sắc thiên hương đến cỡ nào, mới có thể để cho Cơ Tam Công Tử như thế?
Thúy nhi kia nghĩ nghĩ, liếc nhìn Cơ Tam Công Tử một cái, tựa hồ cảm thấy Cơ Tam Công Tử coi như thuận mắt, so với tên mập mạp vừa rồi kia ít nhất là muốn thuận mắt rất nhiều.
Lập tức chuyển chân:
- Ngươi chờ.
Cơ Tam Công Tử đại hỉ, biết Thúy nhi cô nương là muốn tiến vào xin chỉ thị của Đan tiểu thư. Hướng Giang Trần ném đi một cái ánh mắt đắc ý.
Sau một lúc lâu, Thúy nhi cô nương kia bước đi ra, biểu tình trên mặt, thật giống như có chút hờn dỗi, ôm một ít đồ vật, đi đến trước mặt Cơ Tam Công Tử:
- Những vật này, đều là trước kia ngươi đưa, tiểu thư không có kiểm nhận qua, cũng trả cho ngươi a.
- Cái gì?
Cả người Cơ Tam Công Tử đều mất trật tự.
Thúy nhi cô nương thấy bộ dáng của Cơ Tam Công Tử thất hồn lạc phách, cũng có chút băn khoăn, lập tức nói:
- Tam công tử, Thúy nhi biết ngươi là người tốt. Cũng không phải tiểu thư nhà chúng ta cảm thấy ngươi không tốt, mà là tiểu thư nhà chúng ta, trong nội tâm nàng có người khác, vẫn luôn nghĩ tới người kia. Qua nhiều năm như vậy, nàng từ trước đến nay chưa từng buông xuống qua.
Cơ Tam Công Tử nghe vậy, biểu tình trên mặt cũng dần dần ảm đạm xuống.
Tình cảm giữa nam nữ, chính là kỳ quái như thế. Nếu như trong nội tâm nàng không có người khác, Cơ Tam Công Tử tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình chân thành đến, một ngày nào đó sẽ thành công.
Thế nhưng mà, nếu như trong nội tâm nàng có người khác, vậy nếu muốn tiến vào, chính là ngàn vạn khó khăn.
- Tam công tử, ngươi đi đi.
Thúy nhi cũng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ quay người rời đi.
Giang Trần vỗ vỗ bờ vai Cơ Tam Công Tử:
- Cơ huynh, hết thảy tùy duyên a.
Cơ Tam Công Tử là người tiêu sái, cười nói:
- Đúng như huynh đệ ngươi nói, sự tình trong thiên hạ, đều chú ý một chữ duyên. Ta cùng với Đan tiểu thư, có lẽ thật không có loại duyên này.
Nói xong, lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tuy Cơ Tam Công Tử ta ái mộ giai nhân, nhưng mà biết dưa hái xanh không ngọt.
Hai người rời đi nơi đây, ngay từ đầu tâm tình của Cơ Tam Công Tử còn có chút sa sút, bất quá sau một lát, liền từ trong loại thất lạc này đi ra.
- Không nghĩ được, Cơ mỗ ta lần đầu tiên thất tình, vậy mà tới nhanh như vậy, cũng khôi phục nhanh như vậy.
Cơ Tam Công Tử đi ra, tự giễu cười cười.
Đám người Miêu Tác kia còn chờ ở đó, nhìn thấy Cơ Tam Công Tử đi ra, nhịn không được đùa cợt nói:
- Cơ lão tam, bảo ngươi đừng đi, mũi dính đầy tro a?
Cơ Tam Công Tử tiêu sái cười cười:
- Lại thế nào, đãi ngộ cũng cao hơn mập mạp ngươi.
...
Thúy nhi cô nương phản hồi rừng trúc, trong rừng trúc, lại sáng tỏ thông suốt, có một kiến trúc như ở nông thôn, phảng phất thế ngoại đào nguyên đẹp và tĩnh mịch.
- Tiểu thư, đã đuổi bọn họ đi hết rồi.
Thúy nhi đứng ở cổng, đối với trong phòng nói.
- Ừ.
Trong phòng, truyền đến một thanh âm tĩnh mịch.
- Tiểu thư, không phải là Thúy nhi lắm miệng. Vừa rồi Cơ Tam Công Tử kia, nhân phẩm tài hoa đều rất tốt. Quan trọng nhất là, tướng mạo cũng rất đoan chính. Lấy ta xem...
- Thúy nhi, bệ hạ để ngươi chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ta, ngươi định chuyển chức làm bà mai sao?
Thanh âm kia có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiển nhiên là không vui.
Thúy nhi vội nói:
- Tiểu thư, ta sai rồi. Ta sai rồi.
- Ừ, ta không có ý tứ trách ngươi. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Thanh âm kia khẽ thở dài.
- Vâng, tiểu thư, lần sau ta không dám nữa.
Thúy nhi lấp lóe đầu lưỡi, lòng còn sợ hãi.
- Gần đây Bệ hạ bận rộn cái gì?
Thúy nhi nói:
- Bệ hạ vừa mới xuất quan, dường như muốn tổ chức một Khổng Tước thịnh hội. Tiểu thư, ngươi muốn đi nhìn một chút không?
Thanh âm kia dừng một lát, sâu kín thở dài:
- Ta không đi.
- Tiểu thư, ngươi đừng như vậy a. Ngươi mỗi ngày tu luyện tu luyện, cũng nên ra ngoài đi một chút. Ta biết trong lòng ngươi có thật nhiều chuyện xưa, thế nhưng, Thúy nhi lo lắng ngươi tiếp tục như vậy, sẽ làm bị thương đến chính mình.
Thúy nhi đang nói, bỗng nhiên bờ vai bị người nhẹ nhàng vỗ, nhìn lại, Thúy nhi kinh hãi:
- Bệ hạ?
Người tới, chính là Khổng Tước Đại Đế bệ hạ.
- Thúy nhi, ngươi đi xuống đi. Ta cùng Đan nhi nói vài câu.
Thanh âm của Khổng Tước Đại Đế nhu hòa, cho dù là đối với một hạ nhân, cũng không có loại cảm giác cao cao tại thượng kia.
Thúy nhi liên tục gật đầu, khẩn trương nói không ra lời, bước chạy như một làn khói.
- Đan nhi, ta có thể tiến vào không?
- Bệ hạ?
Trong phòng, thanh âm hơi có chút giật mình.
- Bệ hạ mời đến.
Khổng Tước Đại Đế đẩy cửa vào, trong phòng này, một thân ảnh thon dài, tựa cửa sổ mà đứng, từ xa nhìn lại, có chút gầy gò, nhưng dáng người lại cực kỳ uyển chuyển.
- Đan nhi, Khổng Tước thịnh hội, nếu không, cùng đi nhìn một chút?
- Bệ hạ, ta không muốn đi.
Đan nhi nói, thủy chung là nhạt như vậy, phảng phất chuyện gì, đều nâng không nổi thích thú.
- Ai.
Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng.
- Đan nhi, nội tình võ đạo của ngươi, không phải là rất thâm hậu. Mặc dù ta giúp ngươi cải tạo căn cơ, ngươi cũng không thể quá cầu thành a.