Tuy rằng Vi gia là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt, nhưng mà những lời này của Cơ Tam công tử quả thực không có bất kỳ tư tâm nào, mà là đứng ở vị trí của Giang Trần mà suy nghĩ.
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng gật đầu:
- Tiểu hữu, đề nghị của lão tam ngươi có thể cân nhắc một chút. Kỳ thực dùng thiên phú của tiểu hữu, ta thấy không đơn thuần là tham dự thi đấu đan tháp, cho dù là võ tháp cũng có một chỗ cắm dùi. Thậm chí tham gia đấu võ ở tháp chủ, cũng có hy vọng. Đây quả thực là cơ hội để cho tiểu hữu tăng lên địa vị. Cương vực của nhân loại to lớn như vậy, đơn đả độc đấu, cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
KHông thể không nói tim Giang Trần hiện tại đang đập thình thịch.
Dùng tình huống của hắn hiện tại, nếu theo thế phát triển hiện tại, không có mười năm tám năm, muốn trở thành thế lực một phương cơ hồ không có bất kỳ hy vọng nào.
Hơn nữa đây vẫn là cân nhắc vô cùng lạc quna.
Dù sao thiên phú đan đạo của ngươi cho dù có mạnh mẽ ra sao, cũng chỉ có thể khiến cho người khác cảm thấy hứng thú với ngươi. Rất khó hấp dẫn cường giả chính thức cảm thấy hứng thú với ngươi.
- Huynh đệ, cơ hội khó có được. Bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa. Hơn nữa trên lưng ngươi có nhiều trách nhiệm như vậy, ngươi muốn làm những chuyện kia, nếu như có thể ở trong tranh đoạt danh ngạch Lưu Ly vương tháp lọt vào trong mắt xanh của các đại đế, tất cả đều không thành vấn đề.
Cơ Tam công tử tận tình khuyên nhủ.
- Bất Diệt Thiên Đô cũng không dám làm gì ngươi, ngươi muốn tìm phụ thân ngươi cũng có thể thông qua con đường lớn hơn để tìm kiếm. Cho dù ngày sau phục hưng tông môn, trùng kiến Đan Kiền Cung, có Lưu Ly vương thành ủng hộ, cũng là làm chơi ăn thật.
Giang Trần gật đầu nói:
- Đa tạ Cơ huynh nhắc nhở, chuyện này ta sẽ cân nhắc thật kỹ. Toàn lực ứng phó.
- Vậy mới đúng.
Cơ Tam công tử cười nói:
- Đến lúc đó huynh đệ hai tay nắm tay nhau tham dự, uy chấn Lưu Ly vương tháp.
Giang Trần cười cười, lại hỏi:
- Thời gian cách Lưu Ly vương tháp mở ra còn bao lâu?
- Sang năm, ngày mười lăm tháng ba năm sau. Đến ngày mười lăm tháng ba năm sau, suốt một năm, tháng ba là tranh giành trong đan tháp, từ tháng bốn tới tháng sáu là tranh giành võ đạo. Từ tháng sáu tới cuối năm, là tranh giành ở chủ tháp.
- Tranh giành đan tháp và tranh dành võ tháp bất quá chỉ làm cho thịnh hội càng thêm náo nhiệt hơn mà thôi. Những người nổi bật trong tranh dành phụ tháp mới có tư cách tranh giành trong chủ tháp. Mà thế lực của bảy đại đế đến lúc đó cũng tìm kiếm thiên tài trong tranh giành danh ngạch chủ tháp. Một khi được bảy đại đế nhìn chúng, đến lúc đó tuyệt đối là hiển hách một thời.
- Ngày mười lăm tháng ba năm sau, tính toán ra cũng còn không tới một năm. Thân thể phiệt chủ..
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt khẽ than nhẹ một tiếng:
- Thân thể của ta kỳ thực ở Lưu Ly vương thành tin tức đã lan ra một đống lớn. Nhưng mà mãi cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào chính thức xác định. Đại đa số chỉ suy đoán mà thôi. Nếu như suy đoán, rất nhiều người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một khi bọn họ xác định thân thể ta sắp tán công, thế cục của Bàn Long đại phiệt ta có khả năng thoáng cái lâm vào trong vũng bùn. Cho nên, Lưu Ly vương tháp sang năm đối với ta là một tâm bệnh. Đến lúc đó cho dù là bảy đại đế cũng phải đích thân tham dự. Những phiệt chủ như chúng ta, cũng phải công khai lộ diện. Đến lúc đó tất cả bí mật của bản phiệt sẽ bị bạo lộ, hoàn toàn hiện lên trước mắt thế nhân.
Người tán công hoàn toàn bất đồng với cường giả bình thường. Một cường giả nếu như bắt đầu tán công, dù hắn che dấu thế nào cũng che dấu không nổi.
Đặc thù của tán công, so với sinh bệnh còn rõ ràng hơn. Thân thể khô quắt, người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết đây là đặc thù tán công.
Nhưng năm này phiệt chủ Bàn Long đại phiệt luôn ở trong phủ, đã rất ít lộ diện công khai.
Nhưng mà thịnh hội Lưu ly vương tháp, hắn không có cách nào không thể xuất hiện. Đây cũng là tâm bệnh của hắn. Đến lúc đó biểu hiện của tán công ở đó, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Chuyện này đối với Bàn Long đại phiệt mà nói tuyệt đối là tin dữ.
Giang Trần gật gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ một lát, cân nhắc rất nhiều được mất, một lát sau mới mở miệng nói:
- Phiệt chủ đại nhân, Tùng Hạc đan, mặc dù ta không luyện chế nổi. Nhưng sư tôn ta lúc trước đã từng đề cập với ta biện pháp làm trì hoãn tán công. Biện pháp này vô cùng hữu ích, có thể lùi lại năm tới mười năm. Nếu như hiệu quả bình thường, cũng có thể làm cho nó lùi lại một hai năm. Từ trước tới nay ta chưa thử qua, nếu như phiệt chủ không ngại mà nói...
- Cái gì?
Trong đôi mắt đen kịt của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt rốt cuộc bắn ra một đạo tinh mang, tựa như người đang di chuyển trong bóng đêm đột nhiên vui sướng phát hiện ra một tia ánh sáng.
Hắn trợn mắt nhìn Giang Trần thật lâu mới khẽ trầm giọng nói:
- Có mấy thành nắm chắc?
- Ta chưa bao giờ thử qua, có mấy thành nắm chắc không dám nói. Nhưng mà phương pháp này không có tác dụng phụ. Dù không thành cũng không khiến cho tình huống của phiệt chủ chuyển biến xấu đi. Điểm này ta dùng tính mạng mình ra đảm bảo.
Kỳ thực Giang Trần đã có nắm chắc tới bảy tám phần, chỉ là, trị bệnh cho phiệt chủ một phen, cho dù có nắm chắc tuyệt đối cũng phải cẩn thận cân nhắc một chút, không thể nói lời quá vẹn toàn.
- Không có tác dụng phụ sao?
Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt thì thào nói:
- Lại nói, đây là số mệnh sao? Trước đó lần thứ nhất, Đan Vương khách khanh của Vi gia tự mình đề cử, lại làm cho tình huống của bản phiệt thoáng cái xấu đi. Hôm nay lại một Đan Vương khách khanh của Vi gia xuất hiện. Như vậy đối với lão phu cũng là một loại khảo nghiệm a.
Giang Trần lẳng lặng đứng đó, không có trả lời, ánh mắt thản nhiên trong suốt.
Hắn chỉ đưa ra cách nói này, muốn thử hay không là do phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tự mình lựa chọn.
Dù sao phiệt chủ Bàn Long đại phiệt đã từng nếm qua thiệt thòi. Hắn lựa chọn cự tuyệt Giang Trần cũng có thể hiểu được.
Sở dĩ hắn đưa ra đề nghị này là vì tạm thời không muốn luyện chế Tùng Hạc đan. Hắn cảm thấy tất cả điều kiện còn chưa có thành thục.
Nếu như hiện tại luyện chế cho phiệt chủ Bàn Long đại phiệt một khỏa Tùng Hạc đan, về sau quan hệ với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt có hòa hợp như vậy hay không, hắn cũng không dám chắc.
Dù sao chưởng khống giả của đại phiệt lớn như vậy, tựa như là một đế vương, những người này tâm tư thay đổi bất thường, chưa hẳn đã có thể tin cậy mười phần.
Giang Trần sao có thể đem át chủ bài bạo lộ sớm như vậy.
Chỉ cần nắm giữ tính mạng phiệt chủ Bàn Long đại phiệt trong tay, đem hy vọng này khống chế trong bàn tay hắn. Như vậy hắn có đủ chỗ trống để tiến thoái.
Mà bản thân hắn nắm giữ một đường hy vọng này cũng khiến cho phiệt chủ Bàn Long đại phiệt sẽ không từ bất kỳ giá nào mà bảo vệ hắn.