Độc Tôn Tam Giới

Chương 1312: Ta muốn bái ngươi làm sư phụ 2

- Chân Đan Vương, có thể dừng bước nói chuyện được không?

Giang Trần nhìn thấy ánh mắt ngập ngừng của hắn, lại có bộ dáng lén la lén lút. Chỉ là nhìn thế nào cũng không nhìn thấy ác ý.

Nhất thời Giang Trần không suy đoán ra được dụng ý của đối phương. Hắn cũng không tiện đắc tội với một Đan Vương bát cấp như vậy. Hắn chỉ có thể đi theo đối phương, đi tới một nơi ít người.

Lữ Phong Đan Vương vò đầu bứt tai, bờ môi giật giật, giống như không biết nên nói gì.

- Lữ Phong Đan Vương, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.

Giang Trần cười nói:

- Nếu như là chuyện đan dược, ngươi vừa ý đan dược gì, ta sẽ đưa cho ngươi mấy khỏa cũng không sao.

Lữ Phong Đan Vương nhanh chóng lắc đầu nói:

- Ta không muốn đan dược.

- Vậy thì là gì?

Giang Trần có chút hồ nghi hỏi.

Lữ Phong Đan Vương vỗ mạnh đầu một cái, trong mắt tràn ngập quyết tâm, nói ra một câu kinh người:

- Chân Đan Vương, ta muốn bái ngươi làm sư phụ.

Lời này vừa nói ra, Giang Trần cảm thấy trong đầu như đầy sao, cơ hồ hắn cho rằng tai mình đã nghe nhầm. Bái sư sao?

Một lão đầu sống gần ngàn năm, râu tóc bạc trắng lại muốn bái hắn làm sư phụ?

Lữ Phong Đan Vương này tuy rằng không có già bằng Dục Đan Vương, nhưng tuyệt đối cũng là một Đan Vương có uy tín, sống không kém một ngàn năm.

Thu một đồ đệ râu tóc bạc trắng, việc này nghĩ thế nào Giang Trần cũng cảm thấy vô cùng khôi hài.

Nhìn bộ dáng của Lữ Phong Đan Vương, dường như không giống nói đùa.

Lão nhân này mặc dù vò đầu bứt tai, thế nhưng biểu lộ lại vô cùng chân thành.

- Chân Đan Vương, mục đích nhận ngươi làm sư phụ không có ý nào khác. Lão lữ ta luôn là người khiêm tốn hiếu học. Ta vẫn là phần tử tử trung của Quỷ đan lưu. Mong ngươi thu lão già không nên thân ta làm đồ đệ a.


Giang Trần vội nói:

- Ngươi đừng nói như vậy, luận bàn đao đạo sao lại có thể nói vậy. Không thể bái sư được. Ngươi làm như vậy chẳng lẽ muốn làm ta tổn thọ hay sao?

Lữ Phong Đan Vương nghe xong gấp gáp nói:

- Có gì là giảm thọ cươ chứ? Tay ngươi mạnh hơn ta, kỹ năng đan đạo cao minh hơn ta. Ta bái ngươi làm sư phụ không phải là việc kinh thiên địa nghĩa sao? Chẳng lẽ bái sư phải xem tuổi tác?

Lão nhân này lý luận kinh người.

Giang Trần không muốn thu đồ đệ, cũng không phải là vấn đề tuổi tác. Mà hắn căn bản không biết lai lịch của Lữ Phong Đan Vương này thế nào.

Cho dù tính cách của lão nhân này giống như lão ngoan đồng, mang theo một ít ngây thơ, hẳn là người si mê đan đạo. Thế nhưng không thể nào không hiểu đối nhân xử thế như vậy.

Thế nhưng mà, dù vậy Giang Trần cũng không muốn tiếp nhận một đồ đệ mà hắn không rõ lai lịch.

Giang Trần thích hiểu rõ hơn.

- Lữ Phong Đan Vương, Chân mỗ còn chưa dừng chân ở Lưu Ly vương thành, thu lão nhân gia ngươi làm đồ đệ, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho Lưu Ly vương thành. Hơn nữa dùng địa vị của ngươi, bái ta làm sư phụ, đối với danh dự của ngươi cũng cực kỳ bất lợi. Mong lão nhân gia ngươi thu hồi tâm tư.

Ria mép Lữ Phong Đan Vương vểnh lên, nói:

- Bằng vào những lời nói vừa rồi cra ngươi, hư danh thì tính là thứ gì? Lão Lữ ta từ trước tới nay không ngại những thứ này. Chân Đan Vương, có phải ngươi sợ lão Lữ ta sẽ bất trung với ngươi hay không? Sợ lão Lữ ta hại ngươi sao? yên tâm đi, một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ. Nếu như lão Lữ ta bán đứng sư phụ, cứ để cho thiên địa phán quyết ta đi. Muôn đời không được siêu sinh.

Lão nhân này xem ra quyết tâm bái sư, ngay cả thiên địa thệ ước cũng đã lập.

Hơn nữa sau khi lão đầu này phát ra thiên địa thệ ước xong lại cười hắc hắc, nói:

- Dù sao lão Lữ ta cũng đã quyết tâm. Cho dù phải ở lại Thái Uyên các làm một tiểu nhị ta cũng ở lại. Những người bên ngoài kia ta đều nhìn thấy. Tư tâm của bọn họ cũng giống như ta. Thậm chí còn muốn bái ngươi làm sư phụ. Hắc hắc. Vẫn là lão Lữ ta thông minh, nhanh chân tới trước. Ha ha ha.

Vẻ mặt Lữ Phong Đan Vương dương dương đắc ý, vẻ mặt kia giống như Giang Trần đã đáp ứng với hắn vậy.

Giang Trần im lặng, lão nhân này chấp nhất như vậy, hơn nữa da mặt dày như vậy, xem bộ dán này, dường như nếu hắn không đáp ứng người này sẽ không đi a.

Loại phương thức bái sư dính như kẹo kéo này vẫn là lần đầu tiên Giang Trần nhìn thấy.

Trong lúc nhất thời Giang Trần không biết nên nói gì.


Trong lúc giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Cơ Tam công tử:

- Chân Đan Vương, trốn đi đâu rồi? Cơ mỗ còn chưa uống vài chén với ngươi a.

Nghe thấy thanh âm của Cơ Tam công tử truyền từ xa tới, Giang Trần bất đắc dĩ:

- Lữ Phong Đan Vương, chuyện này chúng ta từ từ nói sau.

Lữ Phong Đan Vương lơ đễnh cười nói:

- Sợ cái gì? Cơ Tam công tử cũng không phải là người ngoài. Hắn tới vừa lúc, để cho hắn thay ta nói một chút.

Lão nhân này mở miệng rất lớn, không có một chút kiêng kỵ nào. GIống như việc bái Giang Trần làm sư phụ là một chuyện rất là quang vinh, căn bản không cần phải che dấu cái gì.

Cơ Tam công tử nghe tiếng mà tới, nhìn thấy Giang Trần và Lữ Phong Đan Vương ở trong góc, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Nhị vị Đan Vương, rốt cuộc làm sao các ngươi lại trốn ở nơi này?

Lữ Phong Đan Vương cười nói:

- Cơ Tam công tử, ngươi tới vừa lúc. Lão Lữ ta muốn bái Chân Đan Vương làm sư phụ, hắn chết cũng không chịu đáp ứng. Ngươi giúp ta khuyên giải hắn một câu được không? Chỉ cần khiến hắn gật đầu, lão Lữ ta thiếu ngươi một nhân tình lớn.

Lữ Phong Đan Vương đột nhiên nói vậy khiến cho Cơ Tam công tử thoáng cái sửng sốt.

- Bái sư?

Vẻ mặt Cơ Tam công tử tràn ngập hồ nghi.

- Đúng vậy. Nhìn biểu lộ của ngươi xem, có ý gì vậy? Chẳng lẽ lão Lữ ta không thể bái sư?

Lữ Phong Đan Vương có chút mất hứng.

Cơ Tam công tử cười khổ nói:

- Không phải không thể bái sư, mà là..

Lời nói đằng sau Cơ Tam công tử không nói tiếp mà quay về phía Giang Trần nói:

- Chân Đan Vương, Lữ Đan Vương này vẫn tương đối đơn thuần. Hắn chính là người độc lai độc vãng trong Lưu Ly vương thành, chỉ làm sinh ý của mình, không phụ thuộc vào thế lực khác.

Cơ Tam công tử mặc dù không có mở miệng cầu tình rõ ràng như vậy, thế nhưng cũng coi như là nói đỡ cho Lữ Phong Đan Vương.

Lữ Phong Đan Vương nghe vậy hai mắt sáng ngời, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Cơ Tam công tử, cũng nói tiếp:

- Cơ Tam công tử có thể làm chứng cho ta. Lão Lữ ta tuyệt đối không có ác ý gì. Lại nói, Thái Uyên các các ngươi sau khi thành lập cũng cần nhân thủ a. Lão Lữ ta là người cuồng luyện đan. Tôn ngươi làm sư phụ, đương nhiên là công cụ luyện đan, làm trợ thủ, cũng tốt mà. Nếu như ngươi lo lắng, trước tiên cứ sai bảo miễn phí lão Lữ ta mười năm, tám năm. Đợi sau khi sư tôn ngài khảo sát hoàn tất, khi đó lão Lữ ta bái sư cũng được.

Vì bái sư, lão nhân này cũng từ bất kỳ giá nào.

Lời này nếu như truyền đi, chỉ sợ có hơn nửa người trong Lưu Ly vương thành ngạc nhiên tới rớt cằm.