Từ lúc nào mà đan sư của một thế gia lại có lá gan lớn như vậy? Đan sư khách khanh bình thường cho dù là Đan Vương, chỉ tham dự vào chuyện đan đạo, tranh đấu giữa các thế gia quả thực rất ít khi nhúng tay vào. Tất cả mọi người đều sẽ lui lại đường lùi cho mình. Vạn nhất gia tộc mà hắn hợp tác sụp đổ, thất bại, khi đó Đan Vương còn có thể quay đầu sang con đường khác.
Đan Vương khách khanh dù sao cũng chỉ là khách khanh mà thôi, có rất ít người sẽ bỏ mạng theo với gia tộc cùng một chỗ.
Mà tên đan sư không hiểu chuyện của Vi gia này thậm chí còn gây khó dễ cho bản thân hắn. Chuyện này khiến cho Vương Đằng ngoài việc phẫn nộ ra cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Ánh mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, lạnh lùng nói:
- Đại phiệt đang nói chuyện với nhau, một đan sư nho nhỏ như ngươi còn không nghĩ tới thân phận của mình? Ngươi có tư cách gì mà xen vào?
Nói xong ánh mắt Vương Đằng sắc bén vô cùng, nhìn về phía phụ tử Vi gia nói:
- Vi gia các ngươi tốt xấu gì cũng coi như là thế gia cửu cấp, lễ nghi căn bản nhất cũng không hiểu sao? Xem ra, Vi gia các ngươi không có ai dạy các ngươi nên làm người thế nào a.
Cơ Tam công tử nghe xong lập tức không vui nói:
- Vương Đằng, nói lời vô dụng làm gì? Vi gia là thế lực của Bàn Long đại phiệt ta. Bọn họ làm người thế nào, đều có Bàn Long đại phiệt ta nói. Vị Chân Đan Vương này Cơ mỗ gần đây rất bội phục. Thi thoảng cũng nhiều lần thỉnh giáo chuyện đan dược với hắn. Có lời nào mà không nói được cơ chứ? Vương gia các ngươi chẳng lẽ không thích giả thần giả quỷ? Chẳng lẽ không phải độc thủ phía sau màn? Vương Đằng, không phải Cơ mỗ xem thường ngươi, ngươi còn không dám chỉ lên trời thề. Vương gia các ngươi vĩnh viễn không dám quan minh chính đại, thoải mái đứng ra chỗ sáng a.
Đây là phép khích tướng, tuy rằng không cao minh, thế nhưng lại chỉ thẳng vào Vương Đằng, khiến cho Vương Đằng không có đường lui.
Phải thừa nhận, Vương gia quả thực không đủ quang linh lỗi lạc.
Không thể không thừa nhận hắn đang chột dạ. Dù sao Thái Uyên lâu này quả thực là sản nghiệp của Vương gia. Đồng gia bất quá chỉ là trợ thủ mà thôi, đứng ở phía trước hỗ trợ cho bọn họ.
Vương Đằng hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa vào đề tài này, hắn lạnh lùng cười nói:
- Cơ lão tam, nói nhiều hơn nữa cũng không thể nào che dấu việc các ngươi bị chột dạ. Sinh ý đan dược, mọi người đều chỉ chú ý tới đna dược, không phải tới nơi này xem các ngươi làm trò hề. Có bản lĩnh thì mang đan dược tuyệt phẩm ra cạnh tranh. Không có bổn sự thì nhìn Thái Uyên lâu phát tài, bản thân các ngươi ăn không khí đi thôi.
Cơ Tam công tử cười lớn, nói:
- Nói như vậy ngươi thừa nhận Thái Uyên lâu là của Vương gia các ngươi?
- Đúng thế thì sao? Cơ lão tam, không phải Vương mỗ nói ngươi, đường đường là đệ tử đại phiệt, lại giống như một tên vô lại đầu đường xó chợ, dây dưa những việc nhỏ không đáng kể này. Ta cảm thấy đáng thương thay ngươi a.
Giang Trần không đợi Cơ Tam công tử mở miệng, lại nói tiếp:
- Hay cho một câu phải nhìn vào đan dược. Vương đại công tử ngươi đã tự tin như vậy. Hôm nay vừa vặn ở đây cũng có chư vị khách quý, mọi người không ngại ở nơi này liều về đan dược. Nói miệng cũng không bằng có chứng cớ.
Liều đan dược sao?
Cơ Tam công tử và phụ tử Vi gia nghe vậy trong lòng sững sờ, nhanh chóng nhìn qua phía Giang Trần.
Giang Trần tự tin gật gật đầu với bọn họ.
Thế cục phát triển tới một bước này, Giang Trần muốn ít xuất hiện cũng không được. Nếu như hôm nay để cho Thái Uyên lâu thành công khai trương, sau này Thái Uyên các của hắn nhất định sẽ bị người ta áp chế, lực cản sẽ vô cùng lớn.
Nếu như đã vạch mặt, so với việc ngày sau bị đối phương đè đầu cưỡi cổ còn không bằng hôm nay thả tay đánh cược một lần.
Vương Đằng nghe vậy liên tục cười lạnh:
- Liều đan dược? Cơ lão tam, thủ hạ của ngươi có thể đại biểu cho ý tứ của ngươi sao?
- Vương Đằng, ta không phải ngươi. Thái Uyên các này là sản nghiệp Vi gia, ta không tiện làm chủ cho bọn họ.
Vương Đằng trào phúng nhìn qua phụ tử Vi gia:
- Vậy Vi gia các ngươi nói như thế nào đây?
Vi Thiên Tiếu cũng biết tới một bước này, đã không còn đường lui. Nếu như hôm nay lui một bước, Thái Uyên các sẽ vĩnh viễn không có lúc nào để trở mình.
- Liều thì liều.
Vi Kiệt mở miệng trước tiên:
- Chẳng lẽ Thái Uyên các chúng ta còn sợ đám ăn theo như các ngươi sao?
Vương Đằng cười lạnh, vỗ vỗ tay, quay đầu nói với Đồng Tiên Uy:
- Đồng gia chủ, đi mời khách bên trong ra hết đây. Chúng ta ở trên phố Thần Nông này mời mọi người làm chủ. Để nhìn xem giữa Thái Uyên lâu và Thái Uyên các, rốt cuộc ai có thực lực, hàng thật giá thật.
Không phải Vương Đằng có tự tin mù quáng, mà là hắn có thứ để cho rằng như vậy.
Hôm nay Thái Uyên lâu này khai trương, không đơn thuần là có Vạn Thọ đan với tư cách là bảo vật trấn điếm. Còn có vài loại đan dược khác, đều là tinh hoa đan dược mà mấy năm gần đây nghiên cứu mới phát minh ra. Chuẩn bị mượn danh tiếng của Vạn Thọ đan đẩy ra cùng một chỗ. Thuận thế đánh vào thị trường đan dược, khiến cho danh khí của Thái Uyên lâu tăng cao.
Lần này làm như vậy không phải là Vương Đằng nghĩ ra. Mà là từ trên xuống dưới trong Vương Đằng trải qua suy diễn nghiêm túc, trải qua cân nhắc kỹ lưỡng mới có hành động lần này.
Cho nên Vương Đằng vô cùng nắm chắc.
Nhất là Vạn Thọ đan, loại đan dược cơ hồ phá vỡ trật tự của giới đan dược này, một khi mở rộng ra tất sẽ khiến cho mọi người điên cuồng.
Đồng Tiên Uy tự nhiên biết rõ lực lượng của Vương Đình đại phiệt, thấy Vi gia không biết sống chết như vậy. Không ngờ lại muốn đấu đan dược với Vương Đình đại phiệt, trong lòng âm thầm cười lajh.
- Tốt, ta đi mời.
Đồng Tiên Uy cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngây ngốc nhìn qua Vi gia.
Trong lòng thầm nghĩ, Vi gia các ngươi muốn tự mình mất mặt, không trách được ngườ khác. hiện tại cho các ngươi đắc ý. Một lát nữa Vi gia các ngươi muốn khóc cũng không khóc được.
Còn có Cơ Tam công tử, muốn đi theo chịu xấu hổ? Đợi lát nữa ngay cả mặt mũi của Cơ Tam công tử ngươi cũng mất.
Nghe nói Thái Uyên lâu và THái Uyên các muốn công khai đánh cuộc đan dược trên đường phố, các tân khách đều vô cùng hứng thú, nhao nhao từ trong Thái Uyên lâu đi ra.
Giang Trần nháy mắt với Vi Kiệt, Vi Kiệt hiểu ý, cũng đi vào kêu khách mời từ trong Thái Uyên các đi ra.
Trong lúc nhất thời trên đường cái tràn ngập người. Từ trong ra ngoài chí ít có hai ba ngàn người. Hơn nữa người nghe tin tức chạy tới xem náo nhiệt cũng ngày càng nhiều.
Tuy rằng không được mời, thế nhưng cũng đều không mời mà tới.
Hiển nhiên, Đồng gia và Vi gia đấu với nhau đã đủ hấp dẫn. Mà sau lưng còn đại biểu cho Bàn Long đại phiệt và Vương Đình đại phiệt, càng thêm kịch tính.
Trong hai thế lực này tất sẽ có một nhà phải ngã xuống.
Mặc kệ là nhà nào ngã xuống, đều dẫn tới biến hóa của thế cục.