Mà thịt Vân Hạc, cũng vô cùng ngon, đây là điều mà thế giới võ đạo phải công nhân.
Về phầm tim của Kim Quan Vân Hạc càng là tài liệu đan dược nổi danh.
Trong hai loại tài liệu chủ yếu luyện chế Tùng Hạc đan, một loại là quả của Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, một loại khác chính là tim của Kim Quan Vân Hạc này.
Cũng bởi vì vậy mà Giang Trần nghe thấy Kim Quan Vân Hạc mới giật mình.
Kim Quan Vân Hạc này xuất hiện cuối cùng, hiển nhiên không rẻ. Giá khởi điểm là ba ngàn vạn, mà đám người tăng giá lại vô cùng điên cuồng.
Cơ Tam công tử kia dường như không có bao nhiêu hứng thú với thứ này, biểu hiện trên mặt tương đối lạnh nhạt, thậm chí có thể thấy được lòng của hắn hiện tại không ở trên đấu giá hội.
Giang Trần thấy cảnh này, cũng âm thầm bất đắc dĩ. Kim Quan Vân Hạc này mới chính là thứ mà tiểu tử này nên điên cuồng tranh đoạt. Thế nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử này lại một chút phản ứng cũng không có.
Giang Trần cũng do dự, rốt cuộc có nên nhắc nhở tiểu tử này một chút hay không?
Dù sao thứ như Kim Quan Vân Hạc, cũng là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ mười năm, hai mươi năm chưa hẳn đã xuất hiện một đầu khác.
Chỉ là, nếu như nhắc nhở, dùng phương thức gì nhắc nhở? Vô duyên vô cớ để cho Cơ Tam công tử đi tranh đoạt linh cầm mà hắn ta không có hứng thú? Hắn ta sẽ nghe theo sao?
Nếu như Cơ Tam công tử hỏi nguyen nhân, hắn không biết mình nên trả lời thế nào.
Dù sao, Giang Trần cũng không có khả năng nói ra chuyện của Tùng Hạc đan. Thứ này cuối cùng liên quan quá lớn, một khi nói ra, chính bản thân Giang Trần cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào.
Ngẫm lại vừa rồi Cơ Tam công tử không hỏi một tiếng đã giúp hắn đấu giá lấy được Thâu Thiên đỉnh, khí phách và cam đảm bực này, ít nhiều Giang Trần cũng có chút bội phục.
Do dự một chút, Giang Trần vẫn quyết định nhắc nhở Cơ Tam công tử này một chút.
- Cơ Tam công tử, Kim Quan Vân Hạc này rất quan trọng với ngươi. Tranh đoạt lấy nó, nếu như tài lực ngươi sung túc, tốt nhất là không tiếc bất kỳ giá nào thu lấy nó.
Giang Trần nhắc nhở khiến cho Cơ Tam công tử nao nao. Trước đó giúp Giang Trần thu Thâu Thiên đỉnh, Cơ Tam công tử không có chút do dự gì.
Nhưng mà lúc này Cơ Tam công tử lại có chút ngạc nhiên, khó hiểu.
HIển nhiên lúc này hắn không nghĩ ra được Kim Quan Vân Hạc này có lợi gì với hắn.
- Bằng hữu, không phải Cơ mỗ không tin ngươi. Kim Quan Vân Hạc này bất quá chỉ có thể làm ra một kiện pháp bảo cánh chim, đối với ta mà nói, tác dụng không lớn. Hơn nữa chỉ là một đầu Kim Quan Vân Hạc, cũng không nhất định có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo nguyên vẹn.
Cơ Tam công tử khó hiểu vô cùng.
- Cơ Tam công tử, vừa rồi ngươi cạnh tranh Vạn Thọ đan, lại cam lòng xuất ra cái giá hơn ức. Kim Quan Vân Hạc này càng đáng để cho ngươi ra giá. Nếu như tin ta thì đấu giá, không tin ta thì coi như ta chưa nói gì. Ta cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà nhắc nhở một chút mà thôi.
Giang Trần cũng chỉ có thể nói tới mức này.
Nếu như Cơ Tam công tử có thể tín nhiệm hắn, như vậy có lẽ có thể cân nhắc lại lộ ra một chút.
Nếu như Cơ Tam công tử không tin thì hắn cũng coi như đã hoàn thành nghĩa vụ. Trên phương diện đạo nghĩa cũng không có gì để nói. Dù sao theo đạo nghĩa, hắn vốn không nên nhiều miệng như vậy.
Hắn giúp mình đấu giá Thâu Thiên đỉnh, mình cũng giải vây chuyện Vạn Thọ đan giúp hắn, nhân tình đổi lại nhân tình, nhiều lắm chỉ là ngang nhau, mình cũng không nợ đối phương cái gì.
Cơ Tam công tử trầm ngâm một lát, trong lòng mặc dù có chút do dự, thế nhưng hắn lập tức quyết định lựa chọn tin lời đối phương.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.
Chuyện Vạn Thọ đan đối phương đã từng mở miệng, như vậy tin thêm một lần thì cũng có sao?
Nếu thua thì thua triệt để, nếu thắng, nhất định cũng sẽ thắng to.
Nghĩ tới đây Cơ Tam công tử lại một lần nữa bày ra sự hào hùng khí thế của quần là áo lượt:
- Sáu ngàn vạn.
Trước khi báo giá mọi người đã tăng giá lên được hơn bốn ngàn vạn, hắn bỗng nhiên nhảy ra trực tiếp nâng tới sáu ngàn vạn. Báo xong còn giống như khiêu khích nhìn qua phía Vương Đằng.
Ý tứ kia hiển nhiên vô cùng rõ ràng, ca ca ta lại báo giá, có gan thì lại chơi một lần nữa.
Vương Đằng xanh mặt, lần này xem như hắn thua triệt để. Cơ hồ tất cả tiền bạc đều dùng vào Vạn Thọ đan, đâu còn có thể chơi đùa theo Cơ Tam công tử cơ chứ?
Hơn nữa hắn cũng hoài nghi, Cơ Tam công tử này có nhiều khả năng lại một lần nữa kéo hắn xuống nước.
Đã có chuyện lần trước, Vương Đằng thà rằng nghẹn khuất một chút cũng không muốn gây khó dễ cho đối phương. Hơn nữa, hiện tại bảo hắn cầm mấy ngàn vạn đi ra, quả thực hắn không cầm ra được.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử như vậy, trong lòng vui vẻ, đồng thời còn bội phục Cơ Tam công tử này.
Quả nhiên đệ tử đại phiệt không có một ai là đèn cạn dầu. Cơ Tam công tử hư hư thực thực, hiển nhiên đang dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
Rất rõ ràng hắn muốn mua Kim Quan Vân Hạc này lại bày ra bộ dáng muốn khiêu khích Vương Đằng. Khi đó Vương Đằng cũng khoogn dám đứng ra phân cao thấp với hắn.
Dù sao Vương Đằng đã nếm qua một lần thiệt thòi, trong lòng sẽ có tâm chột dạ.
Nhưng mà không có Vương Đằng phân cao thấp, lúc này có mấy đệ tử đại phiệt khác vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú với Kim Quan Vân Hạc này.
Vẻ mặt Cơ Tam công tử bình tĩnh tự nhiên, mày cũng không nhăn lấy một cái, cuối cùng dùng cái giá cao tới tám ngàn vạn, đem cơ hồ tất cả đối thủ báo giá đuổi đi, nắm được Kim Quan Vân Hạc vào tay.
Cảnh này khiến cho những người khác trợn mắt há hốc mồm. Đệ nhất đại phiệt quả nhiên là đệ nhất đại phiệt, vung tay quá trớn như vậy quả thực khiến cho người ta giật mình a.
Vạn Thọ đan, tùy tiện chơi tới hơn một ức. Tuy rằng không có mua, thế nhưng phách lực bực này cũng đủ kinh người.
Một đỉnh, một đầu linh cầm, cả hai cộng lại cũng hơn một ức. Đổi lại là đệ tử đại phiệt bình thường, chỉ sợ thoáng cái cũng không cầm ra được.
Mà Cơ Tam công tử hiển nhiên đã chuẩn bị tài lực sung túc, phi thường nhẹ nhõm thu lấy.
Không thể không nói, Cơ Tam công tử trở thành tâm điểm của lần đấu giá hội này, cũng trở thành người được Liên Sơn trai hoan nghênh nhất.
Không nói tới hai sinh ý của bản thân Cơ Tam công tử, mà chỉ riêng Vạn Thọ đan được nâng tới cái giá một ức hai ngàn vạn kia Cơ Tam công tử cũng là một công thần.
Khách nhân quần là áo lượt như vậy quả thực là người mà Liên Sơn trai hoan nghênh nhất.
Một hồi đấu giá đặc sắc tuyệt luân dưới vẻ mặt tươi cười của thiếu chủ Liên Sơn trai rốt cuộc cũng tuyên cáo chấm dứt.
Người thắng lớn nhất hiển nhiên là Liên Sơn trai.
Người buồn bực nhất đương nhiên không thoát khỏi đám người Vương Đằng này.
Người khác đấu giá tuy rằng tốn rất nhiều tiền, thế nhưng ít ra cũng thu được ít đồ vật mình thích.