Cái giá này càng thêm điên cuồng.
Thoáng cái từ bảy trăm vạn nhảy lên một ngàn vạn, hào hùng bực này khiến cho rất nhiều đệ tử thế gia đang kích động ở chung quanh thoáng cái lặng lẽ rút lui.
Nói đùa sap? Một ngàn vạn, đệ tử thế gia cửu cấp bình thường quả thực không chơi nổi.
Hơn nữa nhìn điệu bộ này của Cơ Tam công tử, hiển nhiên là nhất định phải có. Ai dám đoạt cùng hắn, hắn sẽ liều với người đó vậy.
Ngay cả thiếu chủ Liên Sơn trai nghe thấy cái giá như vậy, hai mắt tỏa sáng, cười nói:
- Cơ Tam công tử hào khí vạn trượng, thoáng cái nâng tới một ngàn vạn. Thủ bút xa xỉ bực này không hổ là cự đầu nhất đẳng trong Lưu Ly vương thành. Nhưng mà, cự đầu ở Lưu Ly vương thành chúng ta chẳng lẽ chỉ có một thôi sao?
Lời này vô cùng rõ ràng, thậm chí còn mang theo tính kích động. Thế nhưng mà Liên Sơn trai với tư cách là phòng đấu giá số một, quả thực bọn họ cũng không cần lo lắng phải đắc tội với ai.
Quả nhiên dưới sự kích động của Cơ Tam công tử, lập tức có đệ tử đại phiệt khác kêu lên:
- Một ngàn một trăm vạn.
- Tốt, một ngàn một trăm vạn, đây mới là phong thái của cự đầu trong Lưu Ly vương thành ta. Liệu còn có thể cao hơn hay không?
Cơ Tam công tử không thèm nhìn đối thủ, trực tiếp nhấc tay:
- Một ngàn năm trăm vạn.
Đều là đỉnh cấp quần là áo lượt trong Lưu Ly vương thành, ai sợ ai cơ chứ? Tính của Cơ Tam công tử là vậy. Loại nhân vật cấp bậc như hắn, tự nhiên sẽ không quan tâm tới việc thiếu chủ Liên Sơn trai châm ngòi thổi gió. Bản thân đấu giá hội chính là sinh ý châm ngòi thổi gió, người ta làm như vậy cũng không tính là quá phận.
Loại trường hợp này thứ liều mạng chính là khí phách, tài lực, liều xem ai có phách lực hơn.
- Ha ha, một ngàn năm trăm vạn, không hổ là đệ nhất phiệt liên tục mấy trăm năm của Lưu Ly vương thành ta. Khí phách này quả thực không ai có thể ngăn cản.
Thiếu chủ Liên Sơn trai nhìn thấy Cơ Tam công tử nể mặt như vậy cũng bắt đầu tán thưởng. Công khai gọi Bàn Long đại phiệt là đệ nhất phiệt.
Hơn nữa hắn nói như vậy cũng không có sai. Quả thực trên danh nghĩa Bàn Long đại phiệt chính là đệ nhất phiệt trong Lưu Ly vương thành.
Nhưng mà tuy rằng bài danh như vậy, trong lòng một ít người vẫn không chấp nhận được.
Trên danh nghĩa Bàn Long đại phiệt là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, đây là sự thực mà những đại phiệt khác ai cũng không thể ngang nhiên phủ nhận.
Chỉ là lời này hiển nhiên lại làm cho thiếu chủ Vương Đình đại phiệt mất hứng.
Nhìn thấy Vương Đằng mất hứng, Ti Khấu Nam với tư cách là kẻ dưới lập tức giơ tay lên báo giá:
- Ti Khấu gia ta ra một ngàn tám trăm vạn.
Cái giá này vừa mới vang lên khiến cho hiện trường tức thì xôn xao.
Ti Khấu thế gia? Ti Khấu thế gia bất quá chỉ là một thế gia cửu cấp, vậy là lại dám ngang nhiên khiêu chiến với thế lực đại phiệt? Bây giờ là lúc đệ tử đại phiệt đấu đá, Ti Khấu gia nho nhỏ các ngươi xông vào làm gì?
Nhưng mà tất cả mọi người rất nhanh đã hiểu ra.
Ti Khấu gia này xuất lực cho chủ tử là Vương Đình đại phiệt, cố ý chơi Bàn Long đại phiệt bên kia. Trong mắt mọi người rõ ràng là thiếu chủ Vương Đình đại phiệt muốn tranh, thế nhưng mà Vương Đằng này hết lần này tới lần khác lại không tự mình ra mặt, lại để cho thủ hạ ra mặt tranh đoạt với Cơ Tam công tử này.
Cơ Tam công tử ngươi không phải phong độ nhẹ nhàng hay sao? Ta chơi ngươi, để cho ngươi cạnh tranh với đám thủ hạ của Vương gia ta. Chọc giận ngươi, để cho ngươi trở thành trò hề.
Không thể không nói Vương Đằng này vô cùng âm hiểm.
Ngay cả Giang Trần ở phía sau cũng nhìn ra. Vương Đằng này để cho Ti Khấu thế gia kia tới tranh đoạt ba khỏa Vạn Thọ đan là tuyệt đối muốn chơi Cơ Tam công tử này.
Hơn nữa Vương Đằng hiển nhiên còn nắm bắt được mệnh môn của Cơ Tam công tử, biết rõ Cơ Tam công tử nhất định phải nắm được Vạn Thọ đan, cho nên mới điên cuồng đấu giá. Bức bách Cơ Tam công tử không ngừng ra giá cao, coi tiền như rác.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng nhíu mày, mặc dù hắn không có cảm giác gì với Cơ Tam công tử, thế nhưng mà hắn đối với loại hành động này của Vương Đằng lại vô cùng khó chịu.
- Chân huynh, huynh nói Vạn Thọ đan không có tác dụng với cường giả Hoàng cảnh thật sao?
Vi Kiệt cũng nhìn ra một chút, nhìn thấy Cơ Tam công tử như vậy, hắn cũng biết Cơ Tam công tử muốn thông qua Vạn Thọ đan, trì hoãn thời gian tán công của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt.
- Tác dụng không lớn, tác dụng phụ còn có khả năng lớn hơn.
Giang Trần vô cùng kiên quyết.
- Vậy ta có nên nói cho Cơ Tam công tử hay không?
Vi Kiệt cũng có chút do dự, bởi vì chuyện Đan Vương trước đó, quan hệ giữa Vi gia và Bàn Long đại phiệt rõ ràng đã xuất hiện vết rạn nứt.
Cơ Tam công tử và Vi Kiệt hắn cũng không tính là thân mật, khăng khít. Lúc này nếu như Vi Kiệt hắn mở miệng nói, chưa hẳn có thể làm cho Cơ Tam công tử tin tưởng.
Vạn nhất trong đầu Cơ Tam công tử còn hiểu sai, còn cảm thấy Vi Kiệt hắn cố ý không muốn để cho Cơ Tam công tử thu mua được Vạn Thọ đan này, càng thêm tin tưởng lời đồn bên ngoài là Vi gia hắn là nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái vào.
Nói cho cùng Vi Kiệt có chút mâu thuẫn.
Hắn cũng không muốn Cơ Tam công tử bị người khác lợi dụng, tăng giá không chừng mực như vậy. Lại không muốn bị Cơ Tam công tử hiểu lầm.
Giang Trần nhìn thấy Vi Kiệt như vậy, hắn biết cảm xúc trung nghĩa của Vi gia lại nổi lên. Hắn lại nhìn vẻ mặt nhất định phải có của Cơ Tam công tử kia.
Trong lòng Giang Trần cười khổ, truyền âm nói:
- Vi Kiệt, ngươi cảm thấy Cơ Tam công tử có thể nghe lời ngươi sao? Bây giờ ngươi nói với hắn Vạn Thọ đan vô dụng với cường giả Hoàng cảnh, nhất định hắn sẽ không nghe lọt tai. Đồng thời còn hoài nghi động cơ của ngươi. Ngươi cảm thấy mình có nắm chắc đả động được hắn sao? Lại nói, ta thấy Cơ Tam công tử này cũng không giống người thiếu tiền. Ngươi cứ để cho hắn vung chút tiền, mất chút máu cũng không phải là chuyện gì lớn.
Vi Kiệt thở dài một hơi:
- Không phải chuyện tiền bạc, Cơ Tam công tử quả thực không thiếu tiền, cho dù đắt gấp mười lần, hắn chỉ cần khẽ cắn môi cũng có thể lấy ra được. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là những người kia ép buộc hắn, bức bách hắn không ngừng nâng giá. Nói không dễ nghe một chút chẳng khác nào là khỉ làm xiếc.
Vi Kiệt dường như cũng cảm thấy lời này của mình có chút bất kính với Cơ Tam công tử, nhưng mà dưới tình hình trước mắt quả thực giống như khỉ làm xiếc vậy.
Mỗi một lần Cơ Tam công tử tăng giá, ánh mắt bốn phía nhìn hắn đều vô cùng phức tạp, có cười nhạo, có đồng tình, cũng có người im lặng.
Hiển nhiên giá cả kéo tới một bước này, cũng không phải là đấu giá, mà là đấu khí phách.
Mà hết lần này tới lần khác, Cơ Tam công tử hắn vẫn không thể chịu thua. Nếu như chịu thua, nói ra sẽ trở thành trò cười. Đường đường là đệ tử của Bàn Long đại phiệt, lại đấu không lại một đệ tử của thế gia cửu cấp.