Giang Trần đem những khỏa đan dược còn lại đưa cho Vi Kiệt.
Vi Kiệt thở dài nói:
- Hôm nay chúng ta dùng như vậy đã tổn hao không ít a.
Chi tiên đan truyền thống, một khỏa ước chừng năm vạn Thánh linh thạch, cũng tương đương với năm mươi vạn Nguyên linh thạch. Giá cả cũng không tính là đặc biệt cao.
Mà bán bộ tiên đan này, nếu như quả thực cao minh hơn Chi tiên đan truyền thống, bán sáu bảy vạn nhất định là chuyện không thành vấn đề.
- Được rồi, thời gian không sai biệt lắm. Kiệt nhi, đi cùng vi phụ ra, nghênh đón mọi người một chút. Tam thúc, người ngồi nói chuyện với Chân đan sư một chút.
Thân phận chân thật của Giang Trần hiện tại hiển nhiên Vi Thiên Tiếu không có nói cho Vi Trí, hắn cũng lo lắng tam thúc hắn nghĩ ngợi lung tung. Hai người một hỏi một đáp, không có tâm tư nói chuyện.
Một phút đồng hồ sau, mấy cự đầu Vi gia không ngừng lục tục đi tới.
Trác lão và Phong lão cùng nhau đi tới, những người khác đều đi một mình, không có mang theo tùy tùng.
Mà Vi Thiên THông thì mang theo tộc lão bên trận doanh hắn cùng đi tới. Bên cạnh Vi Thiên Thông vĩnh viễn có hai người, đó là một đan dược sư có khí chất âm tầm, một là nhi tử hắn - Vi Tú.
Một đoàn người đi vào đại sảnh gia tộc, Vi Thiên Thông quét mắt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Trần, cất cao giọng cười nói:
- Dường như còn có khách không mời mà tới a.
Giọng điệu vô cùng ngạo mạn, lại mang theo vài phần bá đạo.
Vi Trí lạnh lùng nói:
- Dường như người bên cạnh ngươi cũng không phải là người có thể dẫn tới hội nghị trong gia tộc a.
Những lời này của Vi Trí hiển nhiên chỉ thẳng vào Đan dược sư bên cạnh Vi Thiên Thông.
Vi Thiên Thông nhẹ nhàng cười:
- H ha, vị này chính là Dư đan dư, hôm nay vừa vặn ta muốn giới thiệu hắn với mọi người, cho nên mới mang tới đây. Về sau Vi gia chúng ta sẽ có DƯ đan sư tọa trấn, nhất định có thể mở rộng kinh doanh ở phương diện đan dược, khiến cho Vi gia thịnh vượng hơn.
Vẻ mặt Vi Thiên Thông hưng phấn, ngữ khí tràn ngập tự tin. Hắn nhìn gia chủ Vi Thiên Tiếu, nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm, hắn lại nhìn qua Trác lão và Phong lão:
- Trác lão, Phong lão, chúc buổi sáng tốt lành.
Hai người này đều lạnh nhạt cười.
Vi Thiên Thông hiển nhiên cho rằng mình đã nắm được nhị lão này, cũng không có tiếp tục tới gần mà đem ánh mắt tập trung lên trên người Giang Trần:
- Gia chủ, hội nghị gia tộc chính là chuyện cơ mật. Người không có phận sự tốt nhất là nên mời ra ngoài trước a. Cửa lớn Vi gia cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể tiến vào nha.
Con chó con mèo?
Vi Kiệt nghe vậy sắc mặt tức thì biến đổi. Giang Trần là ân nhân cứu mạng của hắn, lại là người mà hắn mời tới giúp đỡ, lại bị Vi Thiên Thông nói thành chó, mèo.
- Ngũ thúc, nếu như nói con chó con mèo, có lẽ người nên xem ở bên cạnh mình một chút a. Ta không nhớ rõ từ khi nào đại hội gia tộc chúng ta mà con chó con mèo bên cạnh thúc lại có tư cách tham gia?
Sắc mặt Vi Kiệt không vui, ngữ khí lạnh lẽo, chỉ thẳng vào Vi Thiên Thông.
Theo như quy định của đại hội gia tộc, Vi Kiệt là nhi tử của gia chủ, cũng là Thiếu gia chủ, là nhân tuyển đệ nhất cho vị trí gia chu, hắn có tư cách tham gia.
Mà Vi Thiên Thông với tư cách là người cạnh tranh chức vị gia chủ lần trước, bản thân hắn không phải là nhân tuyển nối nghiệp. Hiện tại chỉ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, gia chủ bị phế, mà tiền nhiệm gia chủ còn chưa tuyển ra, khi đó hắn mới có tư cách tiếp quản vị trí gia chủ.
Ban thân hắn cũng không phải người được gia chủ đề cử.
Bởi vậy cho dù Vi Thiên Thông có quyền lực tham dự hội nghị gia tộc, thế nhưng nhi tử Vi Tú của hắn thật ra cũng không có tư cách.
Chỉ là Vi Thiên Thông một mực cao điệu, nhiều lần mang theo nhi tử, Vi Thiên Tiếu cũng không có phản đối cho nên những người khác cũng không có nói được gì.
Hiện tại nói tới chuyện này, Vi Tú dự họp, lại trở thành chủ đề.
Sắc mặt Vi Tú phát lạnh, nói:
- Vi Kiệt, ngươi có ý gì? Mời đan sư tới, ta cũng có công lao, chẳng lẽ ta lại không có tư cách tham dự một chút?
Vi Kiệt lạnh nhạt cười:
- Mời đan dư tới? Ai mời? Ta không nhớ gia chủ từ khi nào phát thư mời tới Dư đan sư gì đó a.
Nếu muốn nói tới đấu mồm mép, Vi Tú quả thực chưa hẳn đã đấu được Vi Kiệt.
Sắc mặt Vi Thiên Thông trầm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Vi Thiên Tiếu:
- Gia chủ, tiểu đệ một lòng vì gia tộc mà cống hiến, mời tới Dư đan sư, chẳng lẽ mọi người không chào đón, làm cho Dư đan sư khổ tâm sao? Những năm này lĩnh vực đan dược của gia tộc chúng ta không gượng dậy nổi, hoàn toàn không giữ được danh hiệu thế gia cửu cấp. Vi Thiên Thông ta nghĩ tới chuyện này là ăn không ngon ngủ không yên. Hiện tại ta một lòng vì công việc chung, kết quả lại nhận lấy nhục nhẫ như vậy sao?
Lời này chẳng những khoe mẽ, mà còn có ý ám chỉ Vi Thiên Tiếu vô năng, làm cho sinh ý đan dược trong Vi gia không gượng dậy nôi, làm nhục tên tuổi Vi gia.
Vi Thiên Tiếu há có thể không nghe ra được tầng ý tứ này, ngữ khí hắn thản nhiên vô cùng, nói:
- Lão ngũ, đã tới thì ngồi xuống đi. Gần đây ngươi thích ồn ào, chuyện còn chưa thành mà đã cao điệu như vậy. Quả thực khiến cho người ta khó chịu, cái đuôi kia còn chưa vểnh cao được đâu.
- Gia chủ, cũng không phải ta cao điệu. Ai bảo lĩnh vực đan dược Vi gia chúng ta lại đình trệ như vậy? Ta cảm thấy ta công đức vô lượng, làm ra cống hiến khiến đáng để kiêu ngạo.
Vi Thiên Thông cười ha hả, đĩnh đạc ngồi xuống vị trí của mình.
Vi Tú cười lạnh một tiếng, tìm vị trí ở đằng sau Vi Thiên Thông ngồi xuống, vô cùng tự giác.
Tiểu tử này ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn về phía Giang Trần, hiên nhiên còn định tiếp tục gây khó dễ.
Vi Trí dường như cũng nhìn ra ý đồ của tiểu tử này, hắn lạnh lùng nói:
- Bớt nói nhảm đi, vị này là Chân Đan sư, là Đan Vương mà gia chủ và Kiệt thiếu mời tới. Đang muốn trao đổi đại kế về đan dược với gia tộc chúng ta. Là chư vị tới muộn, vừa rồi kế hoạch của Chân đan sư khiến cho tim lão phu đập thình thịch. Lão phu có thể đảm bảo, Chân đan sư có thể khiến cho lĩnh vực đan dược của Vi gia chúng ta một lần nữa trở thành chủ lưu trong phố Thần Nông.
Đan sư?
Vi Thiên Thông sững sờ, chuyện phức tạp như vậy hiển nhiên khiến cho hắn chuẩn bị không kịp. Nhưng mà nghĩ tới bổn sự và thủ đoạn của Dư đan sư, Vi Thiên Thông lại cười rộ lên.
- Chân Đan sư? Là Đan Vương sao? Rất lạ mắt, trong Lưu Ly vương thành có nhân vật như thế sao?
Vi Thiên Thông ra vẻ khoa trương hỏi người bên cạnh.
Vi Tú càng thêm khoa trương đáp lại, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe qua, không phải là kẻ bịp bợp đó chứ?
Tên tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng nói:
- Trí lão, không phải ngươi già rồi nên mắt mờ, bị kẻ này bịp bợp đó chứ? Nếu như thực sự dễ tìm Đan Vương như vậy, Vi gia chúng ta nhiều năm qua...