Giang Trần cũng không phải là người xúc động, hắn có thể nhìn ra được tính tình của Phong lão này nóng nảy, tính cách bướng bỉnh, chỉ sợ chưa hẳn đã dễ thuyết phục như vậy.
Loại người này ngươi nói đạo lý với hắn ta chưa hẳn đã thoáng cái đã thông được, ngươi phải so ngưu bức với hắn, nói không chừng có thể thu được tác dụng nhanh chóng.
Lúc này Trác lão cũng đứng ra khuyên nhủ:
- Phong lão đệ, việc này quả thực vô cùng kỳ quặc. Vi gia ta gần đây thái bình, mấy tháng này người trẻ tuổi liên tục gặp chuyện không may. Ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?
Phong lão thở phì phì nói:
- Trác ca, việc này quả thực kỳ quái, thế nhưng bọn họ nói đây là chuyện do Vi Thiên Thông làm, nhưng bọn họ cũng không có cách nào chứng minh được việc này là không phải do một tay bọn họ tạo ra.
Vi Kiệt nghe vậy mất hứng vô cùng, hắn đứng lên nói:
- Phong lão, Vi Kiệt kính ngài là trưởng bối, gần đây đều tôn trọng. Chỉ là bằng vào những lời này của người lại coi ý tốt của chúng ta trở thành lòng lang dạ thú. Việc này nếu như là do chúng ta bày ra, Vi Kiệt ta sẽ bị trời tru đất diệt.
Tuy rằng tính tình của Vi Kiệt không tệ, thế nhưng mà những lời này của PHong lão hiển nhiên đã đánh vào lòng tự trọng của hắn. Đúng là hắn muốn lôi kéo Phong lão.
Thế nhưng mà Phong lão không biết tốt xấu như vậy, không ngờ lại hoài nghi hai phụ tử hắn bày ra việc này, hành động điên đảo trắng đen này tự nhiên Vi Kiệt không nhịn được nữa.
Dường như Phong lão cũng biết mình đã quá lời, hắn hừ nhẹ một tiếng, không có nói thêm gì nữa.
Giang Trần lại cười ha hả nói:
- Phong lão, ngươi đã không sợ mà tin tưởng Vi Thiên Thông, không sợ trên lưng đeo danh bán đứng Vi gia, vì sao lại không dám đối mặt với sự thật này?
- Đối mặt với sự thật? Chẳng lẽ ngươi muốn lão phu ngồi xem nhìn ái đồ cua lão phu mất mạng?
Ngữ khí của Phong lão bi phẫn vô cùng.
- Ai nói lệnh đồ sẽ chết? Không có Trương đồ tể chẳng lẽ sẽ không ăn được con heo kia? Không có đan sư của Vi Thiên Thông, ai bảo khắp thiên hạ không có người giải được độc củ lệnh đồ?
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
Phong lão bị khí thế kia của Giang Trần chấn áp.
- Chỉ có một ý mà thôi, nếu như ta chữa tốt cho đồ đệ ngươi. Vậy ngươi sẽ làm thế nào?
Giang Trần cũng không quanh co lòng vòng. Hắn biết rõ đã kích lão nhân này đủ rồi, thêm nữa sẽ phản tác dụng.
- Trị tốt?
Phong lão cười lạnh liên tục, nhìn qua bộ dáng miệng còn hôi sữa của Giang Trần, hắn không tin chút nào.
- Nếu như ngươi trị được cho ái đồ của lão phu, ngươi muốn gì lão phu sẽ cho cái đó. Nếu như lão phu nói nửa chữ không, thì lão phu chính là con chó đẻ.
Giang Trần cười ha hả, đứng lên nói:
- Trác lão, người nghe thấy rồi đó. Coi như là một hồi cá cược giữa ta và Phong lão, nếu như ta chữa tốt cho Mục ca nhi...
Phong lão thở phì phò nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng có vòng vèo. Lão phu biết rõ ngươi vì gia chủ mà tới. Lão phu cũng không có ý kiến gì. Nếu như ngươi thực sự chữa được cho Mục ca khỏi, đời này của lão phu quyết tâm phụ tá gia chủ, tuyệt đối không hai lòng.
- Vạn nhất sau đó Vi Thiên Thông lại có hành động gì thì sao? Chỉ sợ lại có một ít người lại dao động a.
Giang Trần lạnh nhạt cười, tiếp tục kích thích Phong lão.
Phong lão giận dữ:
- Ngươi coi lão phu là loại người nói không giữ lời này sao?
Trác lão cũng nhíu mày:
- Chân đan sư, khí khái của PHong lão đệ lão phu có thể cam đoan. Chỉ cần ngươi có thể giải quyết những vấn đề này, hai lão giá chúng ta sẽ dùng cả đời này ủng hộ gia chủ, tuyệt đối không hai lòng.
Vi Kiệt nghe vậy đại hỉ, hắn đối với thủ đoạn đan dược của Giang Trần có thể nói là tâm phục khẩu phục. Tuy rằng số lần chứng kiến không nhiều, thế nhưng mỗi lần đều kinh ngạc, ngây ngốc.
Giang Trần đã có tự tin như vậy, tự nhiên Vi Kiệt biết rõ, Giang Trần tuyệt đối có bảy tám phần nắm chắc.
Phong lão đột nhiên lạnh lùng nói:
- Tiểu tử ngươi rất lớn lối, nhưng mà lão phu có việc phải nhắc nhở ngươi. Vi Thiên Thông ngày kia sẽ đề nghị phát động hội nghị gia tội. Đến lúc đó sẽ thương nghị chuyện cửa hàng ở phố Thần Nông. Ngươi hcir có thời gian hai ngày thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:
- Không cần hai ngày, đêm nay là ta có thể trả cho ngươi một tên đệ tử vui vẻ.
- Đây là chính miệng ngươi nói đó, nếu không được thì sao?
- Nếu như trị không hết, đến lúc đó cho dù ngươi đứng ở bên Vi Thiên Thông, chúng ta cũng không có lời nào để nói.
Giang Trần vô cùng tự tin nói.
Phong lão nhìn Trác lão, lại nhìn Vi Kiệt:
- Nhị vị, đây là do hắn tự mình nói. Vì Mục Ca, cho dù trái lương tâm, đến lúc đó dù có nói gì lão phu cũng sẽ đứng ở phía Vi Thiên Thông.
Giang Trần lại cười nói:
- Yên tâm đi, ngươi không có cơ hội đứng ở phía hắn đâu.
Cũng không phải Giang Trần nói phét, Đan Dược sư mà Vi Thiên Thong mời tuy rằng tuyệt đối là Đan Vương, thế nhưng thủ đoạn dùng độc còn chưa tính là cao.
Bất kể là Cửu Tiếu KIm phật tán hay là độc trên người Mục Ca này, đối với Giang Trần mà nói, đều không phải là vấn đề quá lớn.
....
Trong nơi bí mật của phủ Phong lão, Vi Kiệt cùng Trác lão, Phong lão uống trà. Ánh mắt thi thoảng nhìn về phía mật thất.
Trong mật thất, Giang Trần đang giải độc cho ái đồ Mục Ca của Phong lão.
Mà bên người Trác lão còn có Vi Mặc đang đứng. Giang Trần đã cho hắn dùng hai viên thuốc, cũng cho hắn một bài thuốc, để cho hắn khi trở về cứ theo bài thuốc này mà dùng.
- Mặc nhi, Chân đan sư kia đưa cho con bài thuốc gì vậy?
Trác lão bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi.
Vi Mặc nghe vậy sắc mặt thoáng cái trở nên hồng hào, ấp úng, lúng túng không biết nên nói thế nào. Đành phải đưa bài thuốc kia cho Trác lão xem xét.
Trác lão xem xong, khuôn mặt già nua như hóa đá, cũng có chút xấu hổ.
Canh này khiến cho Vi Kiệt và Phong lão đều nhìn nhau, nghĩ thầm chỉ là một bài thuốc mà thôi, cần gì mà tổ tôn hai người phải làm quá lên như vậy.
- Trác ca, có chuyện gì vậy?
Phong lão nhìn thấy vẻ mặt Trác lão quái dị như vậy cũng không nhịn được mà hỏi. Quan tâm quá sẽ loạn, sự hiếu kỳ của hắn đối với bài thuốc của Vi Mặc này kỳ thực cũng chỉ là lo lắng vạn nhất Chân đan sư kia không đáng tin cậy, làm cho bệnh tình của ái đồ Mục Ca của hắn xấu thêm.
Trác lão cười khổ, đem đan phương giao cho Phong lão. Phong lão xem qua, biểu lộ trên mặt trở nên vô cùng đặc sắc. Tay liên tục vỗ lên mặt bàn.
- Hồ đồ.
Tính cách của Phong lão thiên về cổ hủ, quật cường, nhìn thấy đan phương hoang đường như vậy, tự nhiên giận tím mặt, cơ hồ nhịn không được mà muốn xông vào trong mật thất, đem Mục ca đi ra. Trực tiếp kết thúc giải độc.
Kỳ thực Vi Kiệt cũng không biết đan phương là cái gì, hắn lấy tới xem xét, biểu lộ trên mặt lập tức trở nên kỳ quái vô cùng, cười khổ không thôi.