Độc Tôn Tam Giới

Chương 1216-1: Luật lệ buồn nôn 1

Ra khỏi Ngư Long quảng trường, Giang Trần để cho Vi Kiệt về trước, hắn vọt tới một chỗ tốt, trong vòng mấy hô hấp đã đổi một trang phục khác.

Khi hắn đang định trở lại Ngư Long quảng trường, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một đạo thanh âm:

- Vị bằng hữu kia, xin dừng bước.

Thân ảnh Giang Trần nhoáng lên một cái, ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác. Người nọ lại cười khanh khách một tiếng:

- Giang công tử, đừng vội.

Sau lưng, Hoàng Nhi cô nương duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa sen xinh đẹp, thánh khiết trong gió.

- Hoàng Nhi cô nương, nàng tới rồi sao?

Giang Trần đột nhiên nhìn thấy Hoàng Nhi, trong lòng đại hỉ. Trải qua thời gian dài ở chung. Hai người đã quen với cảm giác ở bên cạnh nhau.

Mấy ngày nay tách ra, Giang Trần cũng có cảm giác buồn bực vô cớ.

Bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Nhi trở về, tâm tình hơi có chút thất lạc của Giang Trần thoáng cái trở nên phấn chấn.

Hắn cũng nhìn ra được, Hoàng Nhi không có cố ý ăn mặc, thế nhưng cho dù là tùy ý ăn mặc, thế nhưng lại tạo thành hiệu quả không thể tưởng tượng nổi trên người Hoàng Nhi.

- Giang công tử, ta theo ký hiệu của công tử mà tới đây, công tử có tin tức của Câu Ngọc tỷ tỷ chưa?

Giang Trần thu hồi ánh mắt từ trên người Hoàng Nhi, khẽ gật đầu:

- Có chút tin tức, hiện tại còn chưa xác định rõ được. Ta đang chuẩn bị đi xem.

Hoàng Nhi nghe vậy khẽ nhíu mày:

- Đã như vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi xem.

- Đúng vậy.


Hoàng Nhi đang muốn nhấc chân lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó mà cười hì hì nói:

- Ta vẫn nên đổi trang phục một chút.

Nói xong tay kéo qua mặt một cái, khuôn mặt lập tức biến đổi giống như dưới tay nàng có một tấm mặt nạ, đem dung nhan tuyệt mỹ của nàng che lại.

Giang Trần cười cười, hắn biết rõ Hoàng Nhi làm như vậy là vì muốn ngăn chặn phiền toái.

Ngư Long quảng trường là một địa phương ngư long hỗn tạp, nếu như Hoàng Nhi dùng diện mạo thật xuất hiện, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu phiền toái.

Hoàng Nhi làm như vậy hiển nhiên cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn.

Hai người nhanh chóng tới Ngư Long quảng trường, vì ngăn ngừa hiềm nghi, hai người dạo quanh nơi buôn bán nô lệ một vòng, lúc này mới đi tới Vạn Khôi các kia.

Vạn Khôi các là một cửa hàng lớn buôn bán nô lệ, quả thực khác với những cửa hàng nhỏ khác trong khu buôn bán nô lệ này.

Hai người vừa mới đi vào lập tức có cảm giác hào hoa xa xỉ. So với những cửa hàng bên ngoài mà nói, hai người hoài nghi liệu có phải mình đi nhầm nơi hay không?

Bên trong cửa hàng này không nhìn thấy bất luận tên nô lệ gì. So với bên ngoài mà nói quả thực cách biệt một trời một vực.

Thấy có khách nhân vào trong, tiểu nhị lập tức tiến lên đón.

- Nhị vị khách quý, các vị muốn xem hàng gì?

Trước khi Giang Trần tiến vào đây kỳ thực cũng đã chuẩn bị tâm lý. Loại cửa hàng này, ngươi càng nơm nớp lo sợ, người ta càng không coi ngươi vào đâu.

Nhất định phải biểu hiện bình tĩnh một chút, khiến cho đối phương không nhìn thấy sâu cạn của ngươi. Khi đó người ta mới có thể coi trọng ngươi.

- Các ngươi có những loại mặt hàng gì?

Giang Trần đi dạo một vòng, đặt mông lên trên một cái ghế gần đó.


- Khách quý, ngài muốn xem hàng cấp độ gì?

Tiểu nhị không phải là loại người có tật xấu mắt cao hơn đầu, gặp phải khách nhân có khí độ bất phàm như thế này hắn cũng không dám lãnh đạm.

- Cấp độ đương nhiên càng cao càng tốt.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Tốt nhất là có thể nhìn qua hàng trước.

- Xem hàng đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà trong bổn điếm có luật. Muốn xem hàng, trước tiên phải giao tiền đặt cọc.

Tên tiểu nhị kia cười nói.

- Tiền không thành vấn đề.

Giang Trần tùy ý khoát tay.

- Hắc hắc, khách quý hiểu lầm rồi. Tệ điếm chưa bao giờ hoài nghi quý khách có tiền hay không. Hàng loạt sinh ý trong tiểu điếm nhiều khi không thu linh thạch.

- Không thu linh thạch?

Giang Trần nhướng mày, trong người hắn là linh thạch nhiều nhất. Khi diệt địch trong Anh Khấp cốc không càn quét được bao nhiêu thứ tốt, bởi vì những tu sĩ kia lúc chấp hành nhiệm vụ, trên người căn bản không mang theo thứ gì tốt. Chỉ có loại vật thường dùng như linh thạch, trên người mới có không ít.

Nếu nói tới linh thạch, hiện tại hắn là siêu cấp phú hào.

- Đúng vậy, không phải tiểu điếm kiêu ngạo, thế nhưng sinh ý ở trong Lưu Ly vương thành cũng là số một số hai. Hàng hóa đặc thù, đều dùng phương thức đặc thù giao dịch. Nếu như không để cho tiểu điếm cảm thấy hứng thú, hàng tốt của bổn điếm, tuyệt đối sẽ không bán ra.

Giang Trần nghe vậy khẽ chau mày, không ngờ chỉ buôn bán mà cũng có nhiều chú ý như vậy.

- Trước tiên xem hàng đã.

Hoàng Nhi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, tiện tay ném ra một vật.

Tên tiểu nhị kia nhìn vật trong lòng bàn tay mình, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống, đây... đây không ngờ lại là một khỏa linh tủy.

Linh tủy cũng là linh thạch, nhưng là tinh hoa trong đám linh thạch.

Tinh hoa linh lực ẩn chứa trong một khỏa linh tủy thậm chí còn hơn một vạn khỏa, thậm chí hơn mười vạn khỏa linh thạch.

Nhưng mà cho dù mười vạn khỏa linh thạch cũng khó đổi được một khỏa linh tủy. Công dụng của thứ linh tủy này so với linh thạch còn rộng hơn.