Vi Kiệt khẽ than nhẹ một tiếng, không có tiếp tục giải thích mà nở nụ cười miễn cưỡng:
- Đan Vương đại nhân, là Vi mỗ thất lễ. Lúc trước bởi vì vội vàng mà muốn mời chào đại nhân gia nhập. Hiện tại ngẫm lại quả thực Vi mỗ có một chút tư tâm. Đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ, quả thực Vi mỗ không nên để cho đại nhân xông vào trong chỗ nguy hiểm.
- Nguy hiểm?
Giang Trần khẽ giật mình.
Vi Kiệt xấu hổ cười cười:
- Vâng, Đan Vương khách khanh của Vi gia ta quả thực có chút nguy hiểm. Nhưng mà Vi mỗ quả thực không có tâm hại đại nhân, trước kia thầm nghĩ báo đáp ân cứu mạng của đại nhân. Mới mời đại nhân đi tới phủ ta làm khách. Nào biết được không kìm lòng được mà nói ra.
Vi Kiệt vốn cho rằng sau khi nghe những lời này Đan Vương đại nhân sẽ tức giận rời đi.
Lại không nghĩ rằng Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nguy hiểm? Ngươi đồng hành cùng ta, không phải sẽ khiến cho Vi gia ngươi gặp nguy hiểm càng lớn hơn sao?
Vi Kiệt ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không rõ ý tứ này của Giang Trần.
Nhưng mà Vi Kiệt là người thông tuệ, suy nghĩ một lát, một đạo linh quang hiện lên, sắc mặt Vi Kiệt hơi đổi, lập tức nở nụ cười khổ:
- Nói như vậy, Đan Vương đại nhân.... Thực sự là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?
Hiện tại đã qua Bắc môn, sau khi tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã là cá rơi vào biển rộng, trời cao mặc chim bay, tự nhiên lúc này ở trước mặt Vi Kiệt hắn cũng không cần phải che dấu cái gì.
Đã muốn hợp tác, muốn ra tay cứu người Đan Kiền Cung, thân phận này sớm muộn cũng phải lộ ra.
Loại chuyện như vậy, càng không giấu được.
- Vi thiếu gia hối hận rồi sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý nhìn chằm chằm vào người Vi Kiệt, giống như muốn khám phá sâu trong nội tâm của Vi Kiệt.
Vi Kiệt đột nhiên cười rộ lên, vỗ trán một cái:
- Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vi mỗ kỳ thực đã từng hoài nghi qua. Chỉ là khi nghĩ qua các điểm mấu chốt, mối hoài nghi này đã bị Vi mỗ bỏ qua. Không thể tưởng tượng được cuối cùng trực giác của Vi mỗ lại đúng. Thế nhưng mà Đan Vương Trinh Thì kia? Xảy ra chuyện gì?
Vi Kiệt cũng vô cùng hào sảng, sau khi nghe, tuy rằng kinh ngạc, một lúc sau đã khôi phục lại thái độ như bình thường, vô cùng tự nhiên nói chuyện với Giang Trần.
- Đan Vương Trinh Thì?
Giang Trần cười ha hả:
- Chưa đọc đúng, phải đọc ngược lại.
- Thì Trinh? Vậy đó là ai?
Vi Kiệt hiển nhiên không biết Thì Trinh là ai.
- Nếu không phải là người Bất Diệt Thiên Đô, có lẽ ngươi cũng đoán ra được. Thì Trinh là một Đan Vương nhị cấp của Cửu Dương Thiên Tông.
Vẻ mặt Vi Kiệt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, chuyện này cũng có thể tồn tại hay sao?
Nhưng mà hắn cũng lập tức kịp phản ứng. Danh tự trên lệnh bài Đan Vương, từ trái tới phải là Thì Trinh, nhưng mà nếu đọc từ phải sang trái là Trinh Thì.
Mà loại lệnh bài này khi điêu khắc, địa vực khác nhau thì phong cách khắc cũng khác nhau. Có địa vực thì khắc từ trái qua phải, có nơi thì khắc từ phải qua trái, thậm chí còn từ trên xuống dưới.
Chỉ là trong lúc mấu chốt, lệnh bài sờ sờ ra đó, tăng thêm hắn tự xưng mình là Trinh Thì, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của người ta chính là Trinh Thì, danh tự trên lệnh bài sẽ độc từ phải qua tría.
Đây là xu hướng tư duy bình thường của con người.
Lại nói, Thì Trinh ở trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không phải là nhân vật nổi đình nổi đám gì, danh khí còn xa mới đạt tới mức người trong thiên hạ đều biết rõ.
Bởi vì như vậy lúc Giang Trần tự xưng Trinh Thì, cũng không có ai nghĩ tới Thì Trinh lúc trước. Hơn nữa tuy rằng Mục Pháp vương từng nghe nói qua Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chết trên tay Giang Trần, thế nhưng Thì Trinh và Ngô mập mạp đều là tiểu nhân vật. Tự nhiên hắn không có hứng thú đi nghe ngóng nhiều chi tiết tỉ mỉ như vậy.
Dù sao, Mục pháp vương kia cao cao tại thượng. Nhất định sẽ không biết Thì Trình kia chính là Đan Vương nhị cấp.
Cho nên Giang Trần đi trước một bước, trêu đùa Mục pháp vương một phen.
Vi Kiệt cũng ngạc nhiên, khiếp sợ một hồi lâu mới thở dài nói:
- Các hạ thực sự đủ can đảm, cẩn trọng, thời khắc mấu chốt ngay cả người của Vi gia chúng ta cũng không có hoài nghi, chứ đừng nói là người của Bất Diệt Thiên Đô, ha ha ha...
Nói xong những lời này, bản thân Vi Kiệt cũng không khỏi cười lớn.
Hiển nhiên hắn không thèm chú ý tới việc bị lợi dụng.
Vô luận thế nào người ta thực sự đã cứu tính mạng của hắn. Một cái mạng đổi một lần vượt qua kiểm tra, tính như thế nào vẫn là Vi Kiệt hắn lãi.
Một cường giả Hoàng cảnh bát trọng khó gặp, đối mặt với cường giả bực này vẫn bình tĩnh tự nhiên, tố chất tâm lý như vậy, dũng khí, tài trí hơn người cũng khiến cho Vi Kiệt cảm thấy vô cùng bội phục.
Cùng là người trẻ tuổi, Vi Kiệt cũng vô cùng thưởng thức Giang Trần.
Chuyện của Bất Diệt Thiên Đô và Vạn Tượng Cương Vực, Vi Kiệt không biết rõ nhiều lắm. Nhưng đại khái cũng đã nghe qua một ít, tự nhiên hắn biết rõ Bất Diệt Thiên Đô xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, diệt tông môn người ta. Đây là sự thực.
Loại chuyện như thế này Vi Kiệt tự nhiên sẽ không can thiệp vào. Chỉ là trong lòng đối với Bất Diệt Thiên Đô không đồng ý một chút nào. Huống chi Bất Diệt Thiên Đô này còn lớn lối muốn kiểm tra Vi gia của hắn, hơn nữa lại ngay tại cửa vào Lưu Ly vương thành. CHuyện này khiến cho cán câm tâm lý của Vi Kiệt tự nhiên phải hướng về phía Vạn Tượng Cương Vực.
Hiện tại biết được người cứu tính mạng mình chính là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô cực khổ đuổi giết, hắn ngoài khiếp sợ ra còn tràn ngập sự thưởng thức đối với Giang Trần.
Giang Trần đối mặt với sự tán thưởng của Vi Kiệt cũng không cảm thấy lâng lâng, hắn nhẹ nhàng cười:
- Hiện tại, Vi thiếu gia đã biết rõ ai sẽ càng thêm nguy hiểm rồi chứ?
Vi Kiệt lơ đễnh nói:
- Huynh đài nói giỡn rồi. Ở Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên Bất Diệt Thiên Đô bọn chúng dương oai. Vi gia ta làm việc căn bản không cần phải nhìn vào thái độ của Bất Diệt Thiên Đô. Vẫn là câu nói kia, huynh đài có ân cứu mạng với ta, nếu như nguyện ý tới Vi gia ta làm khách. Vi mỗ nhất định sẽ toàn lực chiêu đãi. Ở Lưu Ly vương thành có gì cần Vi mỗ xuất lực, Vi mỗ tất sẽ toàn lực giúp đỡ.
Vi Kiệt hiển nhiên không phải là loại người qua sông đoạn cầu, có ơn tất báo, một chút đạo lý này tự nhiên hắn vẫn hiểu.
Đương nhiên, trừ tầng quan hệ này ra, Vi Kiệt đối với Giang Trần cũng thưởng thức vô cùng. Một người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực, có thể đối mặt với hai đại tông môn nhất phẩm là Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị đuổi giết mà vẫn còn đứng sừng sững, chỉ đơn thuần bằng phần bổn sự này, đã đủ tư cách để Vi Kiệt hắn kết giao.
Người khác sợ Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, Lưu Ly vương thành không sợ một chút nào.
Ở địa bàn của Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên hai thế lực này giương oai.