- Tùy thời làm việc. Tất cả nên chú ý một chút.
Cung Vô Cực nói ra sách lược này, dẫn đầu mang theo hai hộ vệ đuổi theo.
Bọn họ đuổi không kịp Giang Trần, thế nhưng có thể truy tung Cùng Kỳ. Bởi vì trên người cung Kỳ có ấn ký huyết mạch độc nhất vô nhị của Cung Vô Cực.
Lôi Âm và Cự Côn, hai tông này sau khi dàn xếp đội ngũ của tông môn mình, cũng nhanh chóng mang theo tinh anh trong tông theo sát phía sau.
Chuyện tới bước này hiển nhiên không đơn giản còn là ân oán giữa Giang Trần và Cung Vô Cực, hai tông này hiểu rất rõ điều này.
Kể cả người hai tông bọn họ cũng có huyết hải thâm cừu, không chết không thôi với Giang Trần.
Giang Trần giết người của bọn họ, bọn họ cũng giết người Đan Kiền Cung. Phần cừu hận này phải giết chết Giang Trần mới có thể chấm dứt.
Nếu không Giang Trần chắc chắn sẽ thành ác mộng vĩnh viễn trong đầu bọn họ.
Nhân Thánh Cảnh đã khó giải quyết như vậy, chờ tới khi tiểu tử này trưởng thành. Bọn họ cơ hồ có thể đoán được, đợi khi Giang Trần tiến vào Hoàng cảnh, bất kể là Lôi Âm hay là Cự Côn tông, nhất định sẽ gặp phải tai họa diệt tông.
Cho nên đuổi giết Giang Trần, bọn họ phải nghiêm túc thực hiện.
Hai ngày sau, Cung Vô Cực bỗng nhiên dừng lại, khoát tay, thấp giọng nói:
- Ta cảm ứng được huyết mạch của Kỳ nhi trong vòng trăm dặm. Mọi người chia nhau ra hành động. Lôi Âm môn, đánh bọc phía bên trái. Cự Côn tông đánh bọc phía bên phải. Hai người các ngươi đi về phía chính diện. Bổn tọa vây đằng sau. Tạo thành một vòng vây chặt chẽ.
Vây quanh bốn phía, Cung Vô Cực cũng muốn nhìn xem Giang Trần này có bao nhiêu Độn không phù có thể dùng. Loại vật này dùng tài nguyên của Giang Trần, sẽ có một ngày hao hết.
Đợi Độn không phù của tiểu tử này hết nhẵn, chính là ngày tiểu tử này đền mạng.
Một trăm dặm, năm mươi dặm, ba mươi dặm.
Tâm tình mọi người này càng lo lắng. Một khi tiến vào phạm vi mười dặm, lĩnh vực Hoàng cảnh được thi triển. Vây quanh bốn phía, Giang Trần cho dù có Độn không phù, khả năng chạy thoát cũng cực kỳ bé.
Vòng vây dần dần thu nhỏ lại trong phạm vi mười dặm.
Cung Vô Cực ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người cùng hành động. Lĩnh vực Hoàng cảnh của cường giả Hoàng cảnh điên cuồng thi triển, thúc dục tới trạng thái cực hạn.
- Bên trên.
Từng đạo thanh âm điên cuồng từ phía bọn họ vang lên.
Đợi tới khi bọn họ đi tới khu vực hạch tâm, mọi người đột nhiên dừng chân lại.
Biểu lộ trên mặt mọi người thoáng cái trở nên âm trầm và cứng ngắc, trong lòng không nhịn được mà co rúm lại một hồi.
Có mấy người nhát gan nhịn không được mà nhìn lên trên khong trung, sợ Cung Vô Cực trên không trung bỗng nhiên nổi giận tập kích, giết chết toàn bộ bọn họ.
Bởi vì, bọn họ nhìn thấy Cung Kỳ.
Chính xác là bọn họ nhìn thấy một Cung Kỳ không hoàn chỉnh.
Cung Kỳ bị dán vào một gốc đại thụ, hư không lắc lư, chỉ là cuối cùng vẫn còn có chút hơi thở mong manh mà còn chưa có chết. Thân thể trần trụi, phía sau lưng còn dùng lợi khí khắc một ít dòng chữ.
- Cung Vô Cực, thù diệt tông, đây chỉ là bắt đầu. Bất Diệt Thiên Đô, Xích Đỉnh trung vực, Giang mỗ sẽ không bỏ qua.
Những dòng chữ máu tươi đầm đìa này đều trực tiếp dùng lợi khí khắc vào lưng Cung Kỳ, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Nhìn lại Cung Kỳ, hai tay hoàn toàn bị chặt đứt. Kinh mạch toàn thân, đan điền khí hải hoàn toàn bị đánh nát, cho dù có cứu sống được thì cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi.
Huống chi nhìn điệu bộ này, hiển nhiên không còn cứu được nữa.
Tiếng hô thảm thiết của Cung Vô Cực từ trong hư không vang lên, thân ảnh trực tiếp rơi xuống bên người Cung Kỳ, hai tay ôm Cung Kỳ, trong mắt tràn ngập lửa giận, giống như muốn đem toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực thiêu hủy vậy.
- Giang Trần.
Cung Vô Cực ngửa mặt lên trời rít gào, lửa giận xông lên tận trời, sát ý vô tận trong sát na tuôn ra. Vô số chim chóc trên trời nhao nhao rơi xuống đất rồi nổ tung, vô số dã thú cũng bị phá hủy thành thịt nát. Cỏ cây bốn phía, trong vòng phạm vi ba bốn dặm tính từ người Cung Vô Cực, đều bị phá hủy.
Hai hộ vệ của Cung Kỳ cũng biến sắc, sợ hãi tới cực điểm.
Bọn họ là hộ vệ của Cung Kỳ, lại không bảo vệ tốt Cung Kỳ, khiến cho Cung Kỳ rơi vào trong tay Giang Trần. TUy rằng đây là do Cung Kỳ ngang nhiên không nghe lời khuyên của bọn họ.
Thế nhưng mà bọn họ với tư cách là hộ vệ, cũng có trách nhiệm thất trách. Cho nên bọn họ vô cùng sợ hãi, sợ Cung Vô Cực giết bọn họ hiến tế cho Cung Kỳ.
Mãi một lúc lâu sau Cung Vô Cực mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thân thể giống như một thanh lợi kiếm sắc bén, khiến cho người chung quanh không nhịn được mà nhượng bộ lui binh.
- Hai người các ngươi, tới đây.
- Mang pháp thân của Kỳ nhi trở về, an táng long trọng cho ta. Hậu nhân Cung gia ta không thể phơi thây nơi khác.
Ngữ khí của Cung Vô Cực vô cùng âm trầm.
Nếu như giết người có thể làm cho tôn nhi phục sinh, hắn tuyệt đối không ngại vung đao lên, tàn sát hết chúng sinh đổi một mạng cho tôn nhi hắn.
Thế nhưng mà hắn biết rõ lúc này nếu như giận chó đánh mèo mà giết người, ngoại trừ làm trò cười thêm cho người khác ra không có một ích lợi gì.
Hiện tại việc cấp bách chính là đuổi giết Giang Trần.
Không có Cung Kỳ kiềm chế, cũng không cần ném chuột sợ vỡ bình. Bọn họ đuổi giết Giang Trần lúc này cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Khu vực biên cảnh của Vạn Tượng Cương Vực, Giang Trần tuân thủ hứa hẹn, ở vài địa phương ở biên cảnh lưu lại rất nhiều phần giải dược mê thần chướng.
Nếu như Trương lão tam kia có thể còn sống rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực, đi tới khu vực biên giới thì hoàn toàn có thể tìm được những giải dược này.
Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Trần quay đầu lại nhìn Vạn Tượng Cương Vực thật sâu, sau đó mới liếc nhìn Hoàng Nhi.
- Đi thôi.
Hai đạo thân ảnh dưới ánh trời chiều phủ xuống, chậm rãi biến mất trên con đường.
Biết được đám người Câu Ngọc bị bán cho Lưu Ly vương thành, tuy rằng trong lòng Giang Trần lo lắng, thế nhưng ít ra hắn cũng biết rõ những người này không có nguy hiểm tới tính mạng.
Mặc dù biết được phương hướng của những người này, thế nhưng Giang Trần vẫn quyết định đi tới Xích Đỉnh trung vực.
Hắn cũng không nghi ngờ sự chân thật của tin tức này, mà là hắn lo lắng, vạn nhất bên trong khoản giao dịch này còn có những người khác bị lưu lại thì sao?
Dù sao trong những người của Đan Kiền Cung cũng có không thiếu các thiên tài, ví dụ như Mộc Cao Kỳ.
Còn có Vân Niết trưởng lão, tuy rằng không phải là Đan vương, thế nhưng thiên phú đan dược của người này trong Xích Đỉnh trung vực hoàn toàn có thể có được một chỗ cắm dùi.
Đồng thời hắn cũng muốn thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được đám người Đan Trì cung chủ, Lăng Bích Nhi đang mất tích hay không.
Đi tới Xích Đỉnh trung vực cũng không tính là quanh co, từ Vạn Tượng Cương Vực đi Lưu Ly vương thành, Xích Đỉnh trung vực chính là trạm ở giữa phải đi qua.
Chỉ là qua Xích Đỉnh trung vực còn phải đi qua hai vực hạ vực, một trung vực, sau đó mới có thể tiến vào trong khu vực Bát vực.