- Nói.
Cung Vô Cực với tư cách là cao tầng trong tông môn nhất phẩm, đường đường là pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, ở trên Bát vực cũng là một đại nhân vật tung hoành, phong vân, không ngờ tới hôm nay phải nhìn mặt một tiểu tử Thánh Cảnh mà nói chuyện. Sự giận dữ trong lòng không cần phải nói.
- Thứ nhất, mang theo người ngươi đi. Lập tức cút ra khỏi khu vực Đan Kiền Cung.
- Thứ hai, người ngươi bắt đi, từng người một, dùng tốc độ nhanh nhất đưa về đây cho ta. Thiếu một người thì ta sẽ cắt một bộ phận trên người tôn tử ngươi. Nhớ kỹ, thời gian chỉ có một tháng.
- Thứ ba, những đồ vật cướp được ở nơi này, bất luận là thứ nào hết thảy đều cầm lại đây cho ta. Thiếu một thì tôn tử ngươi sẽ chịu tội.
Giang Trần cũng không muốn nói nhiều như vậy, hắn nói xong ba điều kiện này cũng không có mở miệng nữa mà chỉ lạnh nhạt nhìn qua Cung Vô Cực.
Hắn cũng không có yêu cầu quá phận, những yêu cầu này của hắn, đoán chừng Cung Vô Cực đều có quyền đồng ý, cũng có thể làm được.
Nói cho cùng, Cung Vô Cực lo lắng cho tôn tử, Giang Trần cũng lo lắng cho những thuộc hạ, đồng môn của mình.
Cung Vô Cực nghe xong, sắc mặt âm trầm như nước.
Nếu như không phải Giang Trần đã từng nói qua không được cò kè mặc cả, mà tôn tử của hắn lại rơi vào trong tay đối phương, hắn cơ hồ có xúc động thóa mạ Giang Trần.
Ba điều kiện này, bất luận một điều kiện nào đối với hắn mà nói, hắn đều có thể làm được, thế nhưng đều vô cùng nhục nhã.
Nếu như đồng ý ba điều kiện này, chuyến đi này của hắn chẳng khác nào là về tay không, mất mặt xấu hổ.
Thế nhưng mà nếu như không đồng ý, mất đi một tôn tử như vậy, vạn nhất đối phương chó cùng rứt dậu, chỉ sợ hắn có hối hận cũng không kịp.
- Giang Trần, những điều kiện này bổn tọa có thể cân nhắc. Nhưng mà làm sao bổn tọa có thể tin được ngươi có thả Cung Kỳ hay không?
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Ta nói rồi, không nên cò kè mặc cả. Muốn đàm phán thì chờ ngươi đem tất cả những thứ kia đưa tới. Lại cho đám lính tôm tướng cua này xéo đi rồi nói sau.
- Nhớ kỹ, chỉ có một tháng thôi.
Giang Trần nói xong khẽ nở nụ cười, hắn mang theo Cung Kỳ cùng với Hoàng Nhi nhẹ nhàng đi xuống lôi đài.
Hắn không đi đâu hết mà bay thẳng tới khu vực Đan Hà cốc, hướng về phía động phủ của mình mà đi tới.
Hắn là đệ tử Đan Kiền Cung, nên ở lại Đan Kiền Cung.
Hiện tại có thể đánh bạc tất tay, những người phải cút đi chính là những kẻ kia.
- Đúng rồi, nếu như những kẻ này không xéo đi, ta không ngại giết một hai ngươi. Nếu như các ngươi cảm thấy không sợ chết, vậy thì ở nơi này cũng không sao.
Nhìn thấy bóng lưng không chút kiêng nể của Giang Trần, Cung Vô Cực vài lần muốn xông tới giết chết Giang Trần.
Thế nhưng mà cuối cùng hắn cũng không dám đánh bạc.
Hắn biết rõ, hắn xông lên có lẽ có vài phần nắm chắc.
Thế nhưng mà đánh cuộc như vậy căn bản hắn không chơi nổi. Vạn nhất thất bại, tôn tử mà hắn yêu thích nhất sẽ vĩnh viễn âm dương chia cách với hắn. Tiền đặt cược quá lớn, hắn không chơi nổi.
- Cung đại nhân, tiểu tử này quá càn rỡ ..
môn chủ Lôi Âm môn tiến lên, ý đồ muốn vỗ mông ngựa một cái.
- Lăn.
Cung Vô Cực tức giận, đúng như phỏng đoán của môn chủ Cự Côn tông, hắn đã giận chó đánh mèo lên người Lôi Âm môn.
Vẻ mặt môn chủ Lôi Âm môn khổ sở, nhưng lại không dám nói nửa câu, đành ngoan ngoãn thối lui về phía sau.
- Đại nhân bớt giận, việc này cấp bách, trước tiên nên cứu Cung thiếu ra thì hơn a.
Lúc này tông chủ Cự Côn tông đứng ra làm người tốt.
- Giang Trần.
Trong mắt Cung Vô Cực hiện lên lửa giận ngập trời, nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, hai tay nắm chặt, khớp xương phát ra tiếng vang lách cách, giống như là rang đậu vậy.
- Người hai tông các ngươi trước tiên mang người rút khỏi khu vực Đan Kiền Cung cho ta.
Cung Vô Cực giận thì giận thật, thế nhưng vẫn không dám khiêu chiến lửa giận của Giang Trần.
- Vâng.
Tông chủ hai tông làm sao dám phản đối, chuyện cho tới nước này, nếu như Giang Trần muốn để bọn họ đi chết, chỉ sợ Cung Vô Cực cũng sẽ trực tiếp ra tay diệt sát bọn họ.
Lúc này có thể rời xa chỗ thị phi này, chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Huống chi Giang Trần còn nói qua, nếu như bọn họ ở lại chỗ này, hắn không ngại giết thêm mấy người. Dùng thực lực của Giang Trần, quả thực không phải là nói khoác.
- Đem tất cả đồ vật mà các ngươi đoạt được lưu lại. Nhớ kỹ, đừng có tự cho mình là thông minh, nếu như phạm một chút sai lầm, Cung mỗ không ngại để cho cả tông môn các ngươi đền mạng của tôn tử ta.
Cung Vô Cực lạnh nhạt nói.
Tông chủ hai tông miệng đắng chát, thế nhưng vẫn cung kính nói:
- Vâng.
Tông chủ Cự Côn tông còn muốn vuốt mông ngựa, hắn ta tiến lên phía trước rồi nói:
- Đại nhân, đám tù binh kia đã đưa tới đế đô. Ta đề nghị hiện tại liên lạc với đám người dẫn đội. Vạn nhất chậm trễ, chỉ sợ sẽ hỏng chuyện lớn của đại nhân...
Cung Vô Cực đờ đẫn gật đầu, khoát tay nói:
- Biết rồi, các ngươi trước tiên rút lui đi.
Giang Trần đứng ở chỗ cao, nhìn qua Lôi Âm môn và Cự Côn tông rời đi. Sát ý trong lòng tuôn trào.
- Lần này cho các ngươi lui trước, chờ khi Giang Trần ta tiến vào Xích Đỉnh trung vực là ngày các ngươi bị diệt vong.
Trong lòng Giang Trần, sát ý không những không giảm mà trái lại còn tăng cao.
Trong lòng Giang Trần không ngừng tự nói với mình, phải nhịn, phải cố nhịn xuống.
Dù vậy có lúc hắn hận không thể xông lên liều chết với đám người này.
Lấy đại cục làm trọng.
Giang Trần nhẫn, cố gắng nhẫn nhịn.
Giang Trần nhẫn nhị, thế nhưng bên Lôi Âm môn lúc này vô cùng giận dữ, hiển nhiên người Lôi Âm môn đã biết rõ tin tức Đinh Quang Vinh vẫn lạc.
Môn chủ Lôi Âm môn lửa giận ngút trời, ở trong khu vực biên cảnh của Đan Kiền Cung, môn chủ Lôi Âm môn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giang Trần, giết môn nhân chân truyền của ta, Lôi Âm môn ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đệ tử họ Phong và Trương lão tam kia môn chủ Lôi Âm môn không để ý tới một chút nào, chết thì chết. Thế nhưng Đinh Quang Vinh chính là đệ tử chân truyền của hắn. Là một trong ba thiên tài mạnh nhất của Lôi Âm môn.
Đinh Quang Vinh mất mạng, quả thực là xát muối vào tâm can hắn.
- Môn chủ... Việc lớn không tốt rồi. Bên đế đô truyền tới tin tức.
Ngay khi môn chủ Lôi Âm môn đang giận dữ bừng bừng, một gã trưởng lão vội vã đi tới bẩm báo.
- Cái gì?
Môn chủ Lôi Âm môn còn đang đắm chìm trong sự thống khổ khi mất đi Đinh Quang Vinh, bộ mặt vặn vẹo, nghe vậy hắn hừ lạnh hỏi.
- Bên đế đô dùng nghiêm hình tra tấn một phen, đã tìm ra hai gốc linh dược Thiên cấp, còn có một đám linh dược Địa cấp. Đan phương Vạn Thọ đan kia cũng thu được tới tay.
Vẻ mặt trưởng lão kia vô cùng ngưng trọng.
- Đây không phải là chuyện tốt sao?
Môn chủ Lôi Âm môn sững sờ nói.
- Thế nhưng mà ... Thế nhưng mà sau khi đạt được những thứ này, đám tù binh của Đan Kiền Cung cũng không còn bấ tkyf giá trị nào nữa.