Thế nhưng Giang Trần lại không biết trong nháy mắt này, trong lòng nữ tử giống như tiên nữ trước mắt hắn lại nổi lên gợn sóng cực lớn.
Hắn càng không thể tưởng tượng được bản thân mình thuận miệng đề nghị một câu mà khiến cho trong lòng Hoàng Nhi nổi lên sóng to gió lớn tới vậy. Khiến cho trong lòng Hoàng Nhi ngổn ngang cảm xúc.
- Hoàng Nhi cô nương, có phải ta quá đường đột hay không?
Giang Trần nhìn thấy Hoàng Nhi dường như có chút không đúng cho nên không nhịn được mà hỏi.
Hoàng Nhi nhanh chóng khoát tay nói:
- Không đúng, chỉ là Hoàng Nhi nhớ lại một ít chuyện cũ mà thôi. Âm luật nhất đạo của Giang công tử có tạo nghệ như vậy thực sự khiến cho Hoàng Nhi cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như được hợp tấu với Giang công tử khúc Tiên Lại diệu âm thì quả thực đó là vinh hạnh của Hoàng Nhi.
- Vậy thì thử xem.
Giang Trần cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ hắn đang cảm thấy áy náy, thầm nghĩ muốn khắc chế Bách Thế đồng tâm chú cho Hoàng Nhi, hắn nào có nghĩ nhiều được như nàng.
- Thử xem.
Hoàng Nhi cũng gật đầu.
Một cầm một tiêu hợp tấu.
Nói tới cũng lạ, hai người chưa từng hợp tấu qua, thế nhưng khi hợp tấu lại phối hợp vô cùng thành thạo, giống như kiếp trước đã phối hợp qua vô số lần. Không ngờ lại không chê vào đâu được, vô cùng hoàn mỹ.
Một lần. Hai lần...
Trong lúc nhất trời ở sâu trong lòng đất tràn ngập thanh âm tiêu cầm hợp tấu. Hai người đều say mê ở trong ý cảnh đẹp đẽ này.
Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm ngừng lại, hai mắt Hoàng Nhi bỗng nhiên đỏ lên, mấy giọt nước mắt to như hạt đậu ào ào đổ xuống đất.
Nàng là nữ tử kiên cường, mặc dù bị Bách Thế đồng tâm chú tra tấn vô cùng thảm, thế nhưng thời điểm thảm nhất nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Thế nhưng giờ khắc này nước mắt lại giống như không thể ức chế được, không ngừng rơi xuống.
Đây là nước mắt vì hạnh phúc khi tìm thấy tri âm, cũng là nước mắt cho cuộc đời bi thương của nàng.
Tìm kiếm hồi lâu, ở nơi này lại có một nam nhân khiến cho nàng nguyện ý hợp tấu vĩnh viễn với hắn.
Thế nhưng mà trên người nàng lại có Bách Thế đồng tâm chú, khiến cho loại hạnh phúc này không có cách nào kéo được dài.
Giang Trần chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, cho nên trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Cũng may Hoàng Nhi rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình. Sau khi lau đi những giọt lệ trên mắt, Hoàng Nhi áy náy mỉm cười nói:
- Giang công tử, Hoàng Nhi vừa rồi muốn khóc cho nên không kìm nổi, để cho công tử chê cười rồi.
Thần thức Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, thế nhưng lại vui vẻ nói:
- Quả nhiên hiệu quả khi hợp tấu Tiên Lại diệu âm rất tốt, Bách Thế đồng tâm chú của nàng dường như đã bị áp chế xuống rất nhiều.
Hai người ở trong lòng đất dừng lại chừng hai tháng, cuối cùng mới áp chế được Bách Thế đồng tâm chú. Mà độ hoàn mỹ khi hợp tấu Tiên Lại diệu âm cũng đạt tới mức hoàn mỹ.
Hai người dùng âm luật câu thông linh hồn, trong lúc đó cũng có cảm giác hiếu nhau.
Đương nhiên trong thời gian hai tháng này Giang Trần đem cơ hồ tất cả Thánh anh thảo, toàn bộ đều được hắn luyện chế ra hơn vạn khỏa Thánh Anh đan.
Tuy rằng chưa nói tới mức khoa trương đem Thánh Anh đan làm cơm ăn, thế nhưng nhiều Thánh Anh đan như vậy đủ cho một trăm cường giả Thánh Cảnh tu luyện, những tài nguyên này cung cấp cho một mình hắn dùng đương nhiên vô cùng thoải mái.
Cho nên trong thời gian hai thansg quá, Giang Trần rất nhẹ nhàng đã đột phá tới Thánh Cảnh nhị trọng. Cách Thánh Cảnh tam trọng bất quá chỉ là một bước ngắn mà thôi.
Bách Thế đồng tâm chú trong cơ thể Hoàng Nhi cũng đã được ngăn chặn, ý niệm muốn đi ra ngoài trong đầu Giang Trần cũng ngày càng mãnh liệt.
Hoàng Nhi là nữ tử hiểu lòng người, tự nhiên biết rõ tâm tư của Giang Trần. Bởi vì nàng cho nên Giang Trần mới ở cùng nàng hai tháng trong lòng đất, cũng khiến cho nàng vô cùng áy náy.
Cho nên Hoàng Nhi dứt khoát chủ động nói ra:
- Giang công tử, Bách Thế đồng tâm chú của ta cũng được ngăn chặn. Đám người Câu Ngọc tỷ tỷ bị bắt đi, không biết tình huống hiện tại thế nào, không bằng chúng ta nên đi ra ngoài sớm một chút.
Giang Trần thấy Hoàng Nhi chủ động nhắc tới, biết rõ Hoàng Nhi không muốn để cho hắn xấu hổ cho nên hắn cũng không chối mà gật đầu nói:
- Ta cũng lo lắng cho bọn họ, không biết đám người Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ sư đệ, còn có Bích Nhi sư tỷ hiện tại như thế nào rồi.
Tuy rằng Đan Kiền Cung bị hủy, thế nhưng Giang Trần lại không phát hiện ra thi thể của những người này.
Hắn suy đoán Vân Niết trưởng lão cũng tốt, Mộc Cao Kỳ cũng được, có lẽ đều bị bắt đi. Bọn họ đều là nhân vật trọng yếu, hẳn đã bị bắt để thẩm vấn tin tức về linh dược Thiên cấp và Vạn Thọ đan.
Về phần Đan Trì cung chủ, Giang Trần suy đoán bọn họ trở về Đan Kiền Cung, nhìn thấy tông môn bị phá hủy, chuyện này không thể làm được gì cho nên có lẽ sẽ không đâm đầu vào rọ như hắn.
Cũng tương đương với việc rất có thể đám người Đan Trì cung chủ hiện tại đang tạm thời an toàn.
Về phần có thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Bất Diện Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực hay không, tất cả đều phải xem tạo hóa của bọ nhọ.
Tuy rằng Giang Trần lo lắng thế nhưng hắn cũng biết hiện tại có lo lắng cũng không có tác dụng gì.
Tất cả còn phải đợi hắn tiến về phía trước xem. Trước khi tới Vạn Tượng đại điển, Đan Trì cung chủ kỳ thực đã làm tốt công tác giải tán tông môn.
Chỉ là tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng địch nhân lớn nhất là Cửu Dương Thiên Tông, thế nhưng không thể tưởng tượng được kẻ chính thức xâm nhập lại là Xích Đỉnh trung vực cùng với Bất Diệt Thiên Đô sau lưng Xích Đỉnh trung vực.
Hai người rời khỏi lòng đất, quan sát địa hình một chút, phát hiện ra mình vẫn ở trong khu vực của Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực.
Hiện tại trong Vạn Tượng Cương Vực khắp nơi đều có người Xích Đỉnh trung vực chiếm đóng.
Không thể nghi ngờ càng khiến cho độ khó khi rời khỏi đây của bọn họ cao hơn.
Nhưng mà hiện tại Giang Trần suy nghĩ, có thể hắn sẽ không đơn giản rời khỏi đây. Tông môn bị diệt, bản thân hắn thiếu chút nữa bị bắt.
Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần có một cỗ lửa giận, cỗ lửa giận này là lửa giận báo thù, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt Giang Trần hắn.
Thời gian hai tháng trôi qua, chẳng những cừu hận này không có phai nhạt mà ngược lại còn ngày càng mãnh liệt.
Mỗi lần vừa nghĩa tới Đan Kiền Cung bị phá thành phế tích, khắp nơi là thi thể ngổn ngang, còn có những Kiếm điểu huyết nhục mơ hồ... Là Giang Trần có một loại cảm xúc muốn diệt sạch Xích Đỉnh trung vực, giết tới tận Bất Diệt Thiên Đô.
Tuy rằng đối mặt với thiên la địa võng, nhưng mà Giang Trần cũng không sợ hãi, hắn đã quyết định, cho dù rời khỏi thì trước tiên cũng nên thu chút tiền lãi.
- Hoàng Nhi cô nương ...
Giang Trần mở miệng.
Hoàng Nhi cười cười:
- Giang công tử, công tử là chủ, ta là khách, tất cả mọi chuyện Hoàng Nhi đều nghe theo công tử.