Giang Trần đột nhiên cười ha hả nói:
- Nói như vậy linh dược Thiên cấp ngươi cũng không muốn? Linh dược Địa cấp ngươi cũng không muốn? Đan phương Vạn Thọ đan ngươi cũng không muốn? Còn nữa... Nơi hạ lạc của Lâm Hải, nằm vùng của Bất Diệt Thiên Đô các ngươi các ngươi cũng không muốn biết sao?
Cung Vô Cực nghe thấy cái tên Lâm Hải, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Lâm Hải này là quân cơ mà Cung Vô Cực hắn bồi dưỡng, xếp vào trong Bắc Minh tông, từ trước tới nay chưa từng thu lưới. Giờ phút này nghe thấy Giang Trần nhắc tới cái tên Lâm Hải, Cung Vô Cực làm sao có thể không kinh hãi được cơ chứ.
Quân cờ này hắn ném sâu như vậy, làm sao Giang Trần này có thể biết được?
Nói thật linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp tuy rằng có lực hấp dẫn mười phần, thế nhưng so với đại sự mà Bất Diệt Thiên Đô tìm kiếm ngàn năm mà nói, cho dù là linh dược Thiên cấp cũng phải đứng sang bên.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì? Chuyện của Lâm Hải ngươi nghe ai nói?
Giang Trần bắt đầu nói hươu nói vượn:
- Trong Vạn Tượng đại điển, Lâm Hải bạo lộ thân phận, còn phải nghe ai nói sao? Bởi vì cái gọi là chó chắc chắn sẽ cắn người. Cửu Dương Thiên Tông cũng như vậy mà Bất Diệt Thiên Đô các ngươi cũng như vậy. Rất âm hiểm, không ngờ lén lút sắp xếp người. Như vậy xem ra Xích Đỉnh trung vực cũng đã sớm nằm trong sự khống chế của các ngươi a.
Giang Trần nhìn thấy tình hình này đã đại khái suy đoán ra được một ít.
Hắn vẫn cho rằng Cửu Dương Thiên Tông là tai họa lớn nhất của Vạn Tượng Cương Vực. Thế nhưng không thể tưởng tượng được Bất Diệt Thiên Đô luôn ẩn nhẫn ít xuất hiện mới là độc thủ sau lưng lớn nhất.
Ngay cả Xích Đỉnh trung vực không ai bì nổi cũng là do Bất Diệt Thiên Đô điều khiển.
Điểm này hiển nhiên ngay cả Cửu Dương Thiên Tông cũng không nghĩ tới.
Hiển nhiên nếu không phải Cung Vô Cực cảm thấy Giang Trần và Hoàng Nhi không làm được điều gì thì hắn cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình.
Bố cục của Cửu Dương Thiên Tông thì rõ ràng, Bất Diệt Thiên Đô thì âm thầm điều khiển. Hôm nay thoạt nhìn đều là quân cờ của Bất Diệt Thiên Đô.
Cung Vô Cực lạnh nhạt cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng biết không ít nha. Cửu Dương Thiên Tông? Bọn chúng tự cho rằng mình thông minh, làm ra cá gì mà ngọc tỷ truyền quốc và long ấn trấn quốc, muốn mượn đao giết người. Chúng ta bất quá chỉ muốn tương kế tựu kế mà thôi. Theo mạch suy nghĩ của bọn chúng mà tiến vào a. Ha ha, người Xích Đỉnh trung vực diệt Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông muốn làm người tốt, Bất Diệt Thiên Đô ta há có thể khiến cho bọn chúng toại nguyện được cơ chứ?
Giang Trần nghe vậy mà nổi da gà, trong náy mắt hiểu rõ toàn bộ chân tướng.
Không thể tưởng tượng được một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ lại dẫn tới các thế lực khắp nơi điên cuồng bố cục.
Cửu Dương Thiên Tông muốn mượn đao giết người, đưa tới Xích Đỉnh trung vực trấn áp Vạn Tượng Cương Vực. Cửu Dương Thiên Tông thừa cơ nhảy ra chủ trì công đạo, thừa cơ nhúng tay vào Vạn Tượng Cương Vực.
Thế nhưng không ngờ sau lưng Xích Đỉnh trung vực lại có Bất Diệt Thiên Đô điều khiển.
Bởi vì như vậy cho nên kế sách mượn đao giết người của Cửu Dương Thiên Tông chỉ là cơ hội cho Xích Đỉnh trung vực tiến vào Vạn Tượng Cương Vực mà thôi.
Về phần chuyện Cửu Dương Thiên Tông thừa cơ đi ra chủ trì công đạo, Bất Diệt Thiên Đô làm sao có thể để cho chuyện này xảy ra dược cơ chứ?
Giữa các tông môn nhất phẩm kiềm chế lẫn nhau, cuối cùng lại triệt tiêu lẫn nhua.
Sau khi hiểu rõ những chuyện này, trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy vô cùng bi ai cho Vạn Tượng Cương Vực. Vạn Tượng Cương Vực này hoàn toàn là nằm cũng trúng đạn.
Tai nạn của Vạn Tượng Cương Vực đã được dự đoán từ trước, bắt đầu từ khi Phi Vũ đại đế chạy vào trong Vạn Tượng Cương Vực cũng đã được gieo mầm tai họa.
Còn lần tai họa này bất quá chỉ là kéo dài từ sự kiện của Phi Vũ đại đế mà thôi.
Mà hắn cùng với Đan Kiền Cung, bất quá chỉ là người bị đại thế xô đẩy, là người vô tội bị liên quan tới.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cảm nhận được càng thêm rõ ràng cái gì gọi là mạnh được yếu thua, tất cả tàn khốc như vậy, trực tiếp như vậy.
Cường giả mây mưa thất thường, kẻ yếu chỉ có thể để cho người ta mặc sức chém giết.
Giang Trần cố nén việc vận dụng động phủ cung điện, hắn biết rõ cấm chế trên động phủ cung điện kia chỉ còn một lần công kích.
Nếu như dùng ở nơi này xong, kế tiếp muốn đi nghĩ cách cứu viện đám người Câu Ngọc, con át chủ bài này coi như sẽ không có.
Cho nên tuy rằng hắn khẳng định có thể diệt sát đám người Cung Vô Cực này, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nén cảm xúc này trong lòng.
Khoàn thù hằn này sau này tính toán một thể.
Ngay lúc này một thuộc hạ áo xám bước nhanh tới, nói với Cung Vô Cực:
- Cung đại nhân, có hai con dê béo, chỉ bắt được một cái, một tên khác đã nhanh chân đào tẩu rồi.
Nói xong hắn đẩy một người đằng sau tới, rõ ràng là Thẩm Thanh Hồng.
Giang Trần nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng lại một lần nữa bị bắt lập tức im lặng. Thế nhưng biết được Lăng Bích Nhi đã chạy thoát, trong lòng Giang Trần âm thầm thở dài một hơi.
Sắc mặt Cung Vô Cực trầm xuống:
- Tới nước này còn để cho địch nhân chạy trốn?
Người áo xám kia lắp bắp nói:
- Tiểu nữu kia dường như có Độn Không phù cường đại, thuộc hạ không thể nào đón đầu được nàng ta, quả thực là tà môn.
Cung Vô Cực hừ lạnh một tiếng, khoát tay nói:
- Một đám phế vật, nếu như lại có lần sau Cung mỗ không ngại khiến cho các ngươi nhớ lâu một chút.
Chưởng môn Lôi Âm môn tiến lên nịnh nọt nói:
- Cung đại nhân, hai con dê béo này giao cho Lôi Âm môn chúng ta đi.
Tông chủ Cự Côn tông vội nói:
- Cung đại nhân, Cự Côn tông ta nguyện cống hiến sức lực.
Cung Vô Cực lạnh lùng gật đầu nói:
- Không cần phải tranh, bổn tọa muốn đích thân đối phó với đầu chân long kia. Không thể tưởng tượng được a. Trong Vạn Tượng Cương Vực này lại có cả chân long.
Giang Trần khẽ nhíu mày, truyền âm cho Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi cô nương, lần này liên lụy tới nàng, nàng đi theo ta, ta sẽ liều chết phá vòng vây.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, truyền âm nói:
- Giang công tử, đây là lĩnh vực Hoàng cảnh, Độn Không phù bình thường chỉ sợ phá không được. Ta tới thử xem.
Hoàng Nhi gần đây bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này trong giọng nói cũng mang theo vài phần ngưng trọng.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, trên người của nàng có Bách Thế Đồng Tâm chú, không thể động tới thần thức.
Giang Trần vội nói.
- Giang công tử, sống chết trước mắt, không quản được nhiều. Ngươi chuẩn bị Độn Không phù, Hoàng Nhi tranh thủ phá vỡ lĩnh vực đối phương. Chỉ cần có một khe hở là có thể dùng Độn Không phù bỏ chạy được.
Giang Trần nghe Hoàng Nhi kiên quyết như vậy đã biết rõ nàng đã có chủ ý từ trước.
Hắn cũng hiểu rõ, nếu như mình không sử dụng con át chủ bài cuối cùng, muốn phá lĩnh vực Hoàng cảnh của đối phương, xác suất thành công kỳ thực cũng không cao.
- Long huynh, nhanh về đây.
Giang Trần âm thầm truyền âm với Long Tiểu Huyền.