Độc Tôn Tam Giới

Chương 1133: Tính toán hai người, Giang Trần đắc thủ 1

- Lâm Hải huynh, Quân sư huynh, các ngươi làm gì vậy?

Giang Trần ra vẻ hiếu kỳ, nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.

Quân Mặc Bạch nhanh chóng nhìn về phía Lâm Hải nháy mắt, rồi giải thích:

- Giang Trần sư đệ, đệ tới vừa lúc. Chúng ta phát hiện ra cung điện truyền thừa này. Lâm Hải này và ta tranh giành nhau tới ta sống ngươi chết. Hiện tại tới lưỡng bại câu thương. May mà sư đệ tới, không phải là người ngoài. Bằng không quả thực hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Lâm Hải nghe xong lập tức hiểu ra, Giang Trần này không phải là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông. Mà một khắc trước Lâm Hải và Quân Mặc Bạch vẫn đánh nhau ngươi sống ta chết. Giờ phút này hai người lại ăn ý đứng cùng ở một trận doanh.

Nếu không, nếu như để cho Giang Trần biết rõ chân tướng, dùng tình cảnh của hai người bọn họ mà nói, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Lập tức Lâm Hải vỗ vỗ đầu mình một cái rồi nói:

- Là ta hồ đồ. Là ta hồ đồ. Giang Trần huynh đệ, hiện tại người Đan Kiền Cung các ngươi nhiều, truyền thừa này là của các ngươi. Ta chỉ cầu được phân một chén canh mà thôi.

Giang Trần vừa rồi đã nhìn thấy hai người trở mặt, lúc này lại nhìn thấy hai người này diễn một hồi, hơn nữa lại đổi mặt vô cùng nhanh. Nếu không phải hắn đã sớm biết rõ hai người này ra sao thì quả thực sẽ bị hai kẻ này lừa dối.

KHó trách có thể nằm vùng, tốc độ biến đổi sắc mặt không phải tốt bình thường.

- Giang sư đệ, phiền đệ nhanh tới thu lại. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ. Vạn nhất người Đại Thánh đường đuổi tới. Ngay cả một chén canh chúng ta cũng không được phân.

Quân Mặc Bạch cũng giả vờ nói.

Trong lòng Giang Trần âm thầm cười lạnh, hai tên tôn tử này tới lúc này còn muốn chơi lén ta?

- Quân sư huynh đừng vội, Lâm Hải này dám mạo phạm tới người Đan Kiền Cung ta, tiểu đệ diệt hắn trước rồi nói sau.

Giang Trần giả vờ nói.

Lâm Hải nghe vậy trong lòng khẩn trương. Hắn và Quân Mặc Bạch đã đại chiến một hồi, thực lực tiêu hao tới cực hạn, đã là nỏ mạnh hết đà.

Nếu như là thiên tài bình thường khác thì không nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Giang Trần. Đây chính là thiên tài cường hãn mà ngay cả Hạng Tần cũng không thể không cúi đầu a.

Đừng nói là Lâm Hải hắn hiện tại đã làn nỏ mạnh hết đà. Cho dù ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.

Trong lúc nhất thời Lâm Hải biến sắc, nói:


- Giang Trần sư đệ, hai tông ta và ngươi luôn luôn cùng tiến cùng lui. Ta và Quân sư đệ bất quá chỉ tranh giành khí phách mà thôi, không liên quan tới tính mạng a.

Khuôn mặt Giang Trần đen lên, nói:

- Cung điện này nhất định là truyền thừa của cường giả, phân cho ngươi một chén canh không bằng để nó cho một mình Đan Kiền Cung ta.

Lâm Hải vội nói:

- Giang Trần sư đệ, ngươi không muốn phân cho ta một chén canh, vậy thì ta không cần phân nữa.

- Không được, vạn nhất sau khi đi ra ngoài ngươi nói hươu nói vượn, chẳng phải sẽ làm hỏng đại sự của ta sao?

Giang Trần kiên quyết khoát khoát tay nói.

Quân Mặc Bạch bên cạnh vô cùng gấp gáp, nếu như Lâm Hải bị giết, Quân Mặc Bạch hắn chỉ còn có một mình, trong lòng càng thêm chột dạ. Vạn nhất bị Giang Trần nhìn thấu thì hắn càng không có cách nào đối kháng với Giang Trần được nữa.

Hơn nữa nếu như hắn cứ ngồi yên không để ý tới, tùy ý để cho Giang Trần đối phó với Lâm Hải, chỉ sợ Lâm Hải trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đem chân tướng nói ra, kéo Quân Mặc Bạch hắn cùng xuống nước.

Nghĩ tới đây Quân Mặc Bạch vội hỏi:

- Giang Trần sư đệ, Lâm Hải đã nói như vậy ta thấy không nên đuổi tận giết tuyệt. Dù sao Đan Kiền Cung ta và Bắc Minh tông gần đây có quan hệ vô cùng tốt. Nếu như để cho Bắc Minh tông biết rõ người Đan Kiền Cung chúng ta giết đệ nhất thiên tài của bọn họ, chỉ sợ quan hệ của hai tông lập tức rơi xuống đáy cốc. Đến lúc đó cừu gia của chúng ta không chỉ đơn thuần là một mình Thánh Kiếm cung mà sẽ nhiều thêm một Bắc Minh tông.

Lời này nếu như là bình thường thì vô cùng có đạo lý. Nhưng mà hiện tại nha, Giang Trần nghe vậy không khỏi âm thầm cười lớn. Hai gia hỏa này một người là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, một người là đệ tử Bất Diệt Thiên Đô.

Đến lúc này lại vẫn còn muốn lừa dối hắn.

Giang Trần ra vẻ suy nghĩ một lát, cuối cùng lại nói:

- Đã như vậy trước tiên ta sẽ giúp Quân sư huynh chữa thương. Nơi này có viên đan dược chữa thương, Quân sư huynh ăn vào trước đi.

Giang Trần thuận tay đưa một khỏa đan dược cho Quân Mặc Bạch.

Quân Mặc Bạch là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, trời sinh tính đa nghi, sau khi nhận được đan dược của Giang Trần, trong lúc nhất thời chỉ cầm trên tay, ăn cũng không được không ăn cũng không xong.

Hiển nhiên hắn đối với Giang Trần cũng ôm một tia nghi kỵ, một phương diện khác, hắn lo lắng Giang Trần đã nhìn thấu thân phận của bọn hắn.


Một phương diện khác, cho dù không có nhìn thấu thân phận bọn họ, vạn nhất Giang Trần nhìn thấy cung điện truyền thừa, trong lòng có ý định độc chiếm. Rất có khả năng sẽ làm chuyện tiêu diệt hai bọn họ để độc chiếm truyền thừa.

Giang Trần nhìn thấy Quân Mặc Bạch do dự nói:

- Quân sư huynh, ngươi không tin ta?

Quân Mặc Bạch lập tức nghẹn họng, không tin Giang Trần? Hắn dám nói như vậy sao? Một khi làm cho Giang Trần có cảm giác hắn không tin Giang Trần, nói không chừng ngay lập tức đối phương sẽ trở mặt.

Vẻ mặt hắn tươi cười, nói:

- Không phải không tin sư đệ, chỉ là vừa rồi ta mới phục dụng đan dược chữa thương. Đan dược này quý trọng, lại không cần phải lãng phí. Viên đan dược này trước tiên ta cứ thu lấy, lát nữa lại dùng tiếp.

Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:

- Nói chung là không tin ta đúng không?

- Sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn, còn cái gì mà tin hay không? Ta không tin ngươi chẳng lẽ đi tin Lâm Hải của Bắc Minh tông kia? Ở trong Vạn Tượng cực cảnh này, giữa đồng môn chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.

Giang Trần gạt đầu nói:

- Đã như vậy, đan dược này ngươi cứ thu lấy đi. Ta vịn ngươi đứng lên.

Giang Trần đi tới phía trước, vươn tay muốn đỡ Quân Mặc Bạch. Quân Mặc Bạch âm thầm hít sâu một hơi hắn biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình.

Không nắm được cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.

Sát khí nổi lên, Quân Mặc Bạch đã chuẩn bị cho một kích trí mạng. Chỉ chờ Giang Trần tới, thừa dịp Giang Trần không đề phòng, trực tiếp đánh cho Giang Trần một kích trí mạng.

Giang Trần đang muốn vươn tay, bỗng nhiên dừng chân, trong mắt mang theo ý như cười như không.

- Quân sư huynh, còn có việc nữa.

- Cái gì?

Quân Mặc Bạch kinh ngạc hỏi.

- Là thế này, lúc ta ở Huyễn Ba sơn đã từng gặp mấy người. Hình như là đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông, còn có một mập mạp, một đan vương.

- Huyễn Ba sơn, đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?

Trong lòng Quân Mặc Bạch chấn động, hỏi:

- Giang Trần sư đệ, việc này tại sao đệ chưa nói?

Giang Trần gãi gãi đầu:

- Lúc ấy ta không muốn đám người tông môn khác hỏi tới hỏi lui, cho nên mới bỏ đi những tin tức này.