Nghe nói những người ở ngoại cực cảnh khi đi ra ngoài từng nói, bên trong ngoại cực cảnh cơ hồ không có cái gì.
- Giang Trần, mấy ngươi các ngươi đều tiến vào top mười sáu. Theo đạo lý mà nói đều có tư cách tiến vào ngoại cực cảnh. Thế nhưng ta không dối các ngươi, ta đã từng đi qua ngoại cực cảnh, nhưng mà ở ngoại cực cảnh này quả thực ta không tìm được cái gì. Những truyền thừa ta nhận được đều là từ bên trong nội cực cảnh. Chuyến đi này của các ngươi nên tự minh suy xét cho kỹ, nên tìm kiếm truyền thừa trong nội cực cảnh hay là xông ra ngoại cực cảnh. Tất cả đều do các ngươi tự mình lựa chọn.
Đan Trì cung chủ là người từng trải, cũng chỉ có ân cần khuyên bảo mà thôi.
Hiển nhiên hắn cũng bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình đối với đám hậu bối này.
Đi ngoại cực cảnh có khả năng nhận được thu hoạch lớn, thế nhưng càng có khả năng không thu hoạch được gì. Đi nội cực cảnh, có lẽ phải cạnh tranh với rất nhiều người, thế nhưng truyền thừa trong nội cực cảnh rất nhiều, có khả năng không nhỏ nhận được chỗ tốt.
Nên lựa chọn thế nào Đan Trì cung chủ để cho những người trẻ tuổi này tự mình quyết định.
Tuy rằng hắn là tông chủ, thế nhưng lại không có khả năng quyết định thay bọn họ.
- Giang Trần, ngươi lựa chọn thế nào.
Thẩm Thanh Hồng hiếu kỳ hỏi.
- Đi vào rồi nói sau, thời gian chín ngày thực sự không nhiều lắm. Chúng ta có thể đi ra tới ngoại cực cảnh hay không lại là một vấn đề.
Giang Trần cười cười nói.
Quân Mặc Bạch mỉm cười gật đầu, dường như rất đồng ý cách nói của Giang Trần.
Lăng Bích Nhi nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên Giang Trần lựa chọn thế nào nàng lựa chọn thế đó.
tht cũng Quân Mặc Bạch nhìn thấy Lăng Bích Nhi như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy đắng chát. Hai người biết rõ trong lòng Lăng Bích Nhi đã lựa chọn Giang Trần.
Nữ nhân giống như núi băng này cuối cùng vẫn bị Giang Trần hòa tan, xâm nhập vào trong lòng nàng.
Về phần Niếp Tùng, hắn không tiến vào top mười sáu, cũng không cần quan tâm tới vấn đề này. Hắn có thể tiến vào nội cực cảnh đã vô cùng không tệ rồi.
Vốn hắn đã bị loại từ vòng thứ nhất, may mà dựa vào danh sách dự bị mới tiến được vào top sáu mươi tư. Về sau bởi vì vận khí tốt, rút thăm tốt cho nên mới tiến vào top ba mươi hai. Mới đạt được cơ hội tiến vào nội cực cảnh.
Nếu không mà nói, ngay cả nội cực cảnh hắn cũng không có tư cách tiến vào.
- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Mọi người chuẩn bị một chút, Vạn Tượng cực cảnh sắp được mở ra.
Vạn Tượng cực cảnh cũng có phong ấn, hơn nữa phong ấn này là lúc Xích Đỉnh trung vực xâm lấn cũng không có cách nào mạnh mẽ phá vỡ.
Dù sao Vạn Tượng cực cảnh này dung hợp tinh hoa tính mạng của lịch đại cường giả của Vạn Tượng Cương Vực, thậm chí ngay cả tinh hoa tính mạng của Phong hào Đại Đế cũng được dung hợp.
Trừ phi cấp độ đạt tới cấp bậc này, nếu không muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn này là chuyện không có khả năng.
Cho nên những cường giả của Xích Đỉnh trung vực kia sau khi thử cũng không phá vỡ được phong ấn của Vạn Tượng cực cảnh, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng mà địa phương niết bàn của cường giả Hoàn gcarnh này mỗi một địa vực đều có. Cũng không chỉ đơn thuần mỗi Vạn Tượng Cương Vực mới có.
Nói trắng ra là mộ địa của cường giả, một cái lăng mộ mà thôi.
Xích Đỉnh trung vực cũng có loại địa phương như vậy, thế nhưng cường đại hơn nhiều. Cho nên người Xích Đỉnh trung vực tuy rằng muốn đi vào. Thế nhưng cũng không quá mức khát vọng.
Dù sao cường giả có thể phá vỡ phong ấn này cũng chưa chắc thèm chú ý tới Vạn tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực.
- Chư vị, nhớ kỹ chỉ có thời gian chín ngày. Sau chín ngày phải bóp nát ngọc giản truyền tống. Nếu không các n gươi sẽ bị kẹt trong Vạn Tượng cực cảnh. Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn, năng lượng sinh mệnh rất yếu ớt. Ta không dám đảm bảo các ngươi có thể chống đỡ được qua ba mươi năm hay không, có thể đợi được tới lần tiếp theo hay không.
Hạng Vấn Thiên nhìn qua từng người, nghiêm túc nói.
Giang Trần nhìn Đan Trì cung chủ và Hoàng Nhi vẫy tay một cái, đồng thời truyền âm nhắc nhở:
- Cung chủ, cẩn thận đề phòng. Ta hoài nghi người Thánh Kiếm cung tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Thậm chì ta còn cảm thấy trong Vạn Tượng đại điển này sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng, hiển nhiên hắn cũng sớm hiểu rõ việc này cho nên hắn truyền âm lại:
- Nhớ kỹ chuyện ta dặn dò ngươi.
Chuyện hắn dặn dò là muốn Giang Trần theo dõi Quân Mặc Bạch.
Giang Trần gật gật đầu nhìn về phía Hoàng Nhi.
Trong lòng Hoàng Nhi khẽ rung động, tính tình của nàng trời sinh không màng danh lợi, thế nhưng giờ phút này nàng có một loại xúc động muốn đi vào cùng với Giang Trần.
Nhưng mà loại xúc động này rất nhanh đã bị lý trí tỉnh táo của nàng chiến thắng, nàng biết rõ, nếu như nàng muốn theo vào sẽ khiến cho Giang Trần cực kỳ khó xử.
Cho nên nghĩ một lát nàng vẫn quyết định đợi ở bên ngoài thì hơn.
- Hoàng Nhi cô nương, nếu như bên ngoài có biến cố gì, hy vọng nàng sẽ chiếu cố Đan Kiền Cung một hai.
Giang Trần cũng không sĩ diện mà nhờ vả nàng.
Hắn biết rõ người lần trước đuổi đi Tào Tấn nhất định là Hoàng Nhi cô nương. Nhất định không có khả năng là một cường giả khác. Trong Vạn Tượng Cương Vực này làm sao có cường giả nào có thể dọa Tào Tấn rời đi. Mà vừa vặn lại có thiện ý với Đan Kiền Cung.
Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Cho nên cũng chỉ có thể là Hoàng Nhi cô nương này.
Hoàng Nhi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói gì.
Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn của cường giả Hoàng cảnh, ai cũng không rõ nơi này rộng lớn bao nhiêu. Không gian này từ thời thượng cổ đã xuất hiện, dung hợp áo nghĩa không gian, thoạt nhìn là một thế giới vô biên vô hạn, có khả năng ở trong bản đồ của Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng lại căn bản không tìm thấy vị trí của nó.
Cho nên một trăm người trong Vạn Tượng Tiềm Long bảng bị ném vào bên trong Vạn Tượng cực cảnh này không thể nghi ngờ chính là ném một trăm hòn đá xuống biển rộng, rất khó tạo thành bọt nước.
Lăng Bích Nhi vốn định đi cùng Giang Trần một đường, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, nàng mới phát hiện ra, rõ ràng nàng theo đồng môn tiến vào, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh lại rơi vào các địa phương khác nhau, bên người nào còn bóng dáng của Giang Trần.
Giờ phút này Giang Trần cũng rơi vào một nơi khác trong Vạn Tượng cực cảnh, thăm dò bốn phía một phen hắn mới phát hiện ra trong vòng vài dặm chung quanh không có thân ảnh một người nào.
Trong lúc nhất thời giống như tiến vào một khu vực hoang vu vô cùng. Mà khu vực này dường như là một thế giới bên ngoài vậy.
Sắc trời âm u, thế giới âm u, cơ hồ không có một chút sinh cơ nào.
Tuy rằng khắp nơi trên mặt đất đều trải đầy các loại thực vật, lại vô cùng tươi tốt, thế nhưng bộ dáng của những thực vật này dường như cũng không có gì khác so với bên ngoài.