Tuy rằng Uông Hàn cảm thấy khó hiểu, thế nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà dặn dò Vương Kình:
- Vương Kình sư đệ, chỉ sợ Mộc Cao Kỳ này có chút quỷ dị, đệ không nên khinh địch.
Vương Kình nở nụ cười tiêu sái, nói:
- Uông sư huynh yên tâm đi, Đan Kiền Cung là địch nhân bất cộng đái thiên với Thánh Kiếm cung chúng ta. Tiểu đệ xưa nay cũng chướng mắt người Đan Kiền Cung. Trừ tứ đại thiên vương của Đan Hà cốc ra, mặc kệ là gặp phải ai tiểu đệ đều nắm chắc tuyệt đối sẽ nghiền nát được hắn.
Tứ đại thiên vương của Đan Hà cốc, đó chính là bốn người kiệt xuất nhất của Đan Kiền Cung. Bốn người này lần lượt là Lăng Bích Nhi cùng với Niếp Trùng là Nguyên Cảnh cửu trọng, Thẩm Thanh Hồng và Quân Mặc Bạch là Thánh Cảnh nhất trọng.
Vương Kình tự tin, cũng biết mình không địch lại nổi bốn người này.
Thế nhưng mà ngoài bốn người này ra, những đệ tử khác còn lại trong Đan Kiền Cung, Vương Kình tuyệt đối có tự tin nghiền nát tất cả.
Dù sao bằng vào Kình Vương kiếm khí của Vương Kình, tuy rằng hiện tại mới chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng đỉnh phong, thế nhưng ngay cả Nguyên Cảnh cửu trọng khi đấu với hắn thì hắn cũng có thể chiếm thế thượng phong.
Đối chiến võ đạo, lòng tin rất quan trọng.
Tuy rằng Uông Hàn muốn khuyên bảo Vương Kình vài câu, thế nhưng lại sợ vì vậy mà ảnh hưởng tới đạo tâm của Vương Kình. Vạn nhất lời nói của mình quá nặng, lưu lại dấu vết trong lòng Vương Kình, như thế cũng không hay.
Vỗ vỗ bả vai Vương Kình, Uông Hàn nói:
- Không kiêu không nóng nảy, toàn lực ra tay, đề phòng đối phương dùng chiêu trò gì đó.
- Vâng.
Vương Kình hăng hái, dáng người khôi ngô vội vàng sải bước lên đài. ên này mặc dù thân thể không có khoa trương bằng Thang Hồng, thế nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Khi cất bước mặt đất rung động, có xu thế đất rung núi chuyển.
Uông Hàn thấy vậy khoát tay nói:
- Tất cả mọi người lên đài đi.
Bên Đan Kiền Cung, những trưởng lão võ đường kia kỳ thực đối với việc Mộc Cao Kỳ bị chọn trúng vẫn có chút không phục. DÙ sao trong nội cung Đan Kiền Cung, võ giả trẻ tuổi cường đại hơn Mộc Cao Kỳ, tuy rằng không nói quá nhiều, thế nhưng ít ra cũng có một hai chục.
Những người kia không ai bị chọn chúng, hết lần này tới lần khác lại là Mộc Cao Kỳ đi cửa sau lại được đẩy lên. Việc này khiến cho Liên Thành trưởng lão và những người khác buồn bực.
Vốn Liên Thành trưởng lão cảm thấy, từ khi Đan Trì cung chủ nhậm chức tới nay, võ đường là đệ nhất đường của Đan Kiền Cung, đây là sự coi trọng với Liên Thành trưởng lão hắn.
Hiện tại xem ra chỉ là ảo giác, dường như trong khoảng thời gian này, cung chủ cùng với Vân Niết trưởng lão của thảo mộc đường đi lại ngày càng gần, có ý liên thủ, bài trừ Liên Thành trưởng lão hắn.
Nhất là việc Mộc Cao Kỳ xuất chiến luận võ trong Vạn Tượng đại điển, càng khiến cho Liên Thành trưởng lão chán chường cực kỳ. Đi cửa sau cũng có thể tới mức này đủ để chứng minh Đan Trì cung chủ thiên vị Vân Niết trưởng lão tới mức nào.
- Cung chủ, Mộc Cao Kỳ này có thể làm được hay không?
Liên Thành trưởng lão liếc nhìn Đan Trì cung chủ, nhịn không được mà lên tiếng:
- Nếu như không được, theo ta thấy vẫn là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Thiên phú đan đạo kia nếu như bị hủy trong tay người Thánh Kiếm cung, người không thấy tiếc sao?
Những lời này của Liên Thành trưởng lão nửa thật nửa giả, mặc dù có ý tứ giả mù sa mưa, thế nhưng cũng không muốn thấy Mộc Cao Kỳ, một thiên tài tiên thiên Mộc Linh chi thể vẫn lạc.
Dù sao loại thiên phú này có thể mang tới số mệnh mấy trăm năm cho tông mô, thậm chí có thể mang tông môn tới thời đại huy hoàng.
Trong mắt của Liên Thành trưởng lão, thiên phú đan đạo của ngươi cao, chỉ cần chuyên tâm ở đan đạo là được, luận bàn võ đạo, ngươi tham dự náo nhiệt làm gì?
Đan Trì cung chủ chỉ cười cười nói:
- Xem đi, nếu như không được hắn sẽ tự mình biết nên làm thế nào.
Liên Thành trưởng lão lấy Đan Trì cung chủ không có ý giải thích cặn kẽ, cũng không có nói nhiều, trong lòng lập tức không cho là đúng.
Tự biết nên làm thế nào sao?
Mộc Cao Kỳ biết nên làm thế nào thì làm được gì? Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung có thù bất cộng đái thiên, đối phương nếu như không biết tiến thối, ra tay hạ sát thủ mà nói, ngươi có nắm chắc toàn thân trở ra hay không?
Vạn nhất đối phương điên cuồng công kích, phá hủy đan điền khí hải của ngươi, vậy thì Tiên thiên mộc linh chi thể cũng triệt để bị phá hủy.
Nhưng mà thấy ngay cả tông chủ một tông như Đan Trì cung chủ cũng không lo lắng, Liên Thành trưởng lão tự nhiên cũng không nói cái gì. Lại nói, nhìn thấy đệ tử của Vân Niết kia mất mặt cũng không phải là chuyện không tốt.
Đan Trì cung chủ khư khư cố chấp, muốn để cho Mộc Cao Kỳ kia xuất chiến.
Một khi xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, Đan Trì cung chủ cũng khó mà tránh khỏi liên quna.
Trong khoảng thời gian này trong lòng Liên Thành trưởng lão tràn ngập oán khí, bỗng nhiên có chút chờ mong việc Mộc Cao Kỳ này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây Liên Thành trưởng lão không nhịn được mà cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào trên lôi đài, ngay cả đệ tử thân truyền Thẩm Thanh Hồng của hắn đang giao đấu hắn cũng lười chú ý.
- Vương Kình Thánh Kiếm cung đấu với Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung.
Người trọng tài lên tiếng thông báo, báo hiệu trận chiến sắp bắt đầu.
- Tiểu tử, ngươi tự mình ngoan ngoan quỳ xuống nhận lấy cái chết hay là muốn Kình gia gia ngươi hành hạ ngươi một phen rồi mới cho ngươi nhận lấy cái chết?
Vương Kình nhanh chóng bước lên, khí lưu Nguyên Cảnh bát trọng đỉnh phong của Vương Kình tràn ra, giống như sóng xô bờ, mang theo uy áp vô cùng kéo về phía Giang Trần.
Giang Trần không nhịn được mà cười lớn, người Thánh Kiếm cung vĩnh viễn đều thơ ngây như vậy sao? Dường như việc ức hiếp người khác là lẽ đương nhiên của bọn chúng vậy.
Nếu như đổi lại là bản thân Mộc Cao Kỳ thực sự, cuộc chiến ngày hôm nay quả thực sẽ hỏng bét.
Chỉ tiếc, người đứng ở chỗ này hôm nay chính là Giang Trần.
Hai tay Giang Trần chắp ở sau lưng, sừng sững đứng đó, đối với khí lưu kinh người của Vương Kình kia không biết là sợ hãi tới ngây ngốc hay là thực sự là kẻ tài cao nên có gan lớn.
Người dưới đài nhìn lên trên đài, nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người đều rất giật mình.
Tên tuổi của Mộc Cao Kỳ tất cả các tông đều nghe nói, thế nhưng cũng chỉ nghe nói tới thiên phú đan đạo của hắn. Về phần thiên phú võ đạo, tất cả mọi người đều thấy không có đáng bao nhiêu.
Thế nhưng nhìn vào tình huống trước mắt này, Mộc Cao Kỳ này không ngờ lại có bộ dáng như vậy.
Chuyện này....
- Tông chủ, tiểu tử Mộc Cao Kỳ này hẳn đã bị sợ tới ngây ngốc rồi.
Một gã trưởng lão Thánh Kiếm cung thấp giọng nói nhỏ bên người Uông Kiếm Vũ.
Uông Kiếm Vũ không phải là củi mục bình thường, hắn có ánh mắt cực kỳ sắc bén, cho nên lúc này hắn cau mày nói:
- Trận chiến này không đơn giản. Tiểu tử Mộc Cao Kỳ này luôn bị người khác đánh giá thấp.
- Ồ?
Uông Kiếm Vũ khoát tay nói:
- Đứng xem trận chiến đi, không cần phải nhiều lời.