Liên Thành trưởng lão cười lạnh nói:
- Uông Hàn kia trước đó bất quá cũng chỉ mới đột phá Thánh Cảnh không lâu, vì sao hắn ta có thể đột phá tới Thánh Cảnh nhị trọng được? Thậm chí còn có tư cách đột phá Thánh Cảnh tam trọng? Bởi vì người ta được tông môn coi trọng, cam lòng bỏ vốn gốc. Linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp trong tông môn chúng ta còn kiếm được nhiều hơn Thánh Kiếm cung. Lão phu một mực không rõ vì sao chưa phân tới người các thiên tài trong tông môn.
Lời này tuy rằng không phải giận dữ, thế nhưng quả thực có ý tứ chấp vấn.
Vân Niết trưởng lão trưởng lão không nhịn được mà nói:
- Liên Thành huynh, lời này có chút quá mức a. Nhận được hai gốc linh dược Thiên cấp, tông chủ một gốc, ta một gốc, đây là chuyện mà tất cả mọi người không có gì dị nghị. Về phần linh dược Địa cấp, tổng cộng chúng ta thu được bốn mươi lăm gốc. Không phải cũng đã lấy ra phân rồi sao? Liên Thành huynh cũng được tông môn phân cho hai gốc, huynh thử tính xem còn không?
Đừng thấy bốn mươi lăm gốc rất nhiều, thế nhưng cao tầng Đan Kiền cung cũng rất nhiều người. Cự đầu đỉnh cấp mỗi người được hai gốc, còn lại là mỗi người một gốc. Tông môn có nhiều trưởng lão cấp bậc cự đầu như vậy cũng không dễ phân.
Về phần đám người trẻ tuổi, cuối cùng mọi người đều đạt được nhận định chung đó là người trẻ tuổi tạm thời chưa được phân xuống.
Dù sao bên trong dược viên thượng cổ chỉ có Thánh Cảnh mới có tư cách phân phối linh dược Địa cấp, đám người Thẩm Thanh Hồng cũng không có tư cách được phân chia linh dược Địa cấp.
Xuất phát từ ý nghĩ này, đám người trẻ tuổi không được phân phối cũng là hợp lý. DÙ sao đám người thế hệ trước còn không được phân đều thì đám người trẻ tuổi làm sao có thể được chia.
Vân Niết trưởng lão trưởng lão vừa mới dứt lời, Liên Thành trưởng lão lập tức giận dữ nói:
- Hừ, chẳng lẽ linh dược Thiên cấp chỉ có hai gốc thôi sao? Linh dược Địa cấp chẳng lẽ chỉ có bốn mươi lăm gốc? Ta nghe nói khi Giang Trần tách ra với ngươi đã phân một nửa linh dược cho ngươi. Trong đó có ba gốc linh dược Thiên cấp, trên một trăm gốc linh dược Địa cấp, còn có hai ba ngàn Thánh Anh thảo.
Quả nhiên oán khí của Liên Thành trưởng lão là ở chỗ này.
Vân Niết trưởng lão trưởng lão cũng không dấu diếm nói:
- Những vật này là Giang Trần tặng cho tông môn. Trước khi Giang Trần chưa trở về, nếu như chúng ta phân chia có chút không tốt. CHo nên những linh dược này xung công tông môn, ai cũng không có quyền phân phối, thuộc về tài sản của tông môn.
- Nếu như là xung công tông môn, cò người cần, ví dụ như Thẩm Thanh Hồng vì sao lại không thể dùng?
Liên Thành trưởng lão lại tiếp tục hỏi.
- Thẩm Thanh Hồng là đệ tử của Liên Thành huynh, huynh nhận được linh dược Địa cấp sao lại không phân cho môn hạ một gốc? Lại nói Thẩm Thanh Hồng vừa mới đột phá Thánh Cảnh, hiện tại sử dụng linh dược Địa cấp vẫn còn hơi sớm. Tuy rằng có thể dùng, thế nhưng là lãng phí. Linh dược Địa cấp này sớm muộn hắn cũng có thể dùng, cần gì phải nóng lòng nhất thời như vậy?
Vân Niết trưởng lão lên tiếng nói tiếp.
Trên thực tế lời nói của Vân Niết trưởng lão quả thực có đạo lý.
Linh dược Địa cấp, đừng nói là Thẩm Thanh Hồng, coi như là Vân Niết trưởng lão hắn hiện tại dùng kỳ thật cũng không có cách nào hấp thu toàn bộ công hiệu của linh dược Địa cấp.
Dù sao linh dược Địa cấp tương đương với cường giả Hoàng cảnh.
Cường giả Thánh Cảnh sử dụng linh dược Địa cấp là coi như vượt cấp sử dụng. Tuy rằng hiệu quả rất tốt, thế nhưng thứ đồ vật tốt như vậy, dược lực mười phần thì chỉ hấp thu được một phần. Đây không phải là lãng phí thì là cái gì?
Thẩm Thanh Hồng hiện tại bất quá chỉ là Thánh Cảnh nhất trọng, sử dụng linh dược Địa cấp nhiều lắm chỉ hấp thu được một thành dược lực, tăng lên trọng tu vi, ý nghĩa không có bao nhiêu.
Linh dược Địa cấp có thể sử dụng, thế nhưng mà không phải sử dụng một cách lãng phí như vậy.
Dù sao linh dược Địa cấp có hạn, sử dụng như vậy chẳng khác nào là chà đạp nó.
Thế nhưng mà trong mắt Liên Thành trưởng lão, đây là Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão cố ý trù dập Thẩm Thanh Hồng, chèn ép Thẩm Thanh Hồng.
Mà người khác nhận được hai gốc, muốn hắn cầm một gốc cho Thẩm Thanh Hồng tự nhiên hắn không vui một chút nào.
Cho nên mục tiêu của Liên Thành trưởng lão chính là những linh dược Địa cấp được xung công kia. Hắn tức giận, cơ hồ tất cả cảm xúc trong lòng hắn kỳ thực đều nhắm vào những linh dược đã xung công tông môn kia.
Không đơn thuần là linh dược Địa cấp, mục tiêu của hắn còn là linh dược Thiên cấp.
Giang Trần lưu lại ba gốc linh dược Thiên cấp cho tông môn. Trước đó Đan Trì và Vân Niết trưởng lão cũng được phân hai gốc linh dược Thiên cấp của đan Kiền cung.
Bở vì bọn họ một người là cung chủ, một người là tiến vào trong dược viên thượng cổ lập đại công, lại là đường chủ Thảo Mộc đường, về tình về lý cũng nên chia cho hai người bọn họ.
Thế nhưng mà ba gốc linh dược Thiên cấp Giang Trần giao cho bọn họ, nếu như Giang Trần cống hiến cho tông môn, vậy tại sao lại không thể lấy ra chia hết?
- Thích lão tổ, Hồ trưởng lão, nhị vị đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong tông môn, nhị vị có cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Thanh Hồng hay không? Chẳng lẽ dùng thân phận của nhị vị lão tổ, còn chưa đủ để được phân một gốc linh dược Thiên cấp?
Liên Thành trưởng lão liên tục công kích.
Lời này của hắn hiển nhiên có ý định của mình.
Thích lão tổ cùng với Hồ trưởng lão đều có địa vị siêu nhiêu trong Đan Kiền cung. Sau nhị lão này hiển nhiên là tới phiên Liên Thành trưởng lão hắn.
Vừa vặn linh dược Thiên cấp xung công có ba gốc. Nếu như nhị lão này lấy đi hai gốc, còn thừa lại một gốc, tại sao lại không tới tay LIên Thành trưởng lão hắn cơ chứ.
Liên Thành trưởng lão lần trước bị Tào Tấn đả thương, chung quy hắn có cảm giác mình vì tông môn xuất lực mà bị thương. Hắn cảm giác mình vất vả, có công lao lớn, không có đạo lý ngay cả một gốc linh dược Thiên cấp cũng không được phân chia.
Vân Niết trưởng lão trưởng lão có thể nhận được một gốc, Liên Thành trưởng lão hắn cũng phải được một gốc. Nếu không hắn cảm thấy trong lòng không cân bằng.
Thích lão tổ và Hồ trưởng lão liếc nhìn nhau, nếu nói không động tâm là giả.
- Đan Trì à, nếu như xung công, cuối cùng cũng phải cho những lão gia hỏa chúng ta ưu tiên sử dụng. Linh dược Thiên cấp chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Theo ta thấy, không bằng...
Thích lão tổ với tư cách là sư đệ của lão cung chủ, Đan Trì phải gọi hắn một tiếng sư thúc, đức cao vọng trọng, có quyền lên tiếng rất lớn.
- Sư thúc, khi xung công mọi người đều đã thống nhất. Sở dĩ ta không chia hết, một là vì tung tích của Giang Trần còn chưa rõ ràng. không thể phân chia chiến lợi phẩm của hắn hết. Ta cảm thấy, cảm thấy không biết ăn nói với hắn thế nào. Thứ hai, cũng khó mà phân chia được. Nếu như ba gốc linh dược Thiên cấp kia bị chia hết, đám người trẻ tuổi phía dưới cũng không được một chút nào. Đây chính là bất công với bọn chúng.