Người mặc áo choàng thần bí kia lạnh nhạt nhìn Tào Tấn, khẽ gật đầu:
- Không nói điêu, ngươi rất sáng suốt.
Nhìn Đan Trì cung chủ, người này nói:
- Đan Trì cung chủ, người này tới Đan Kiền cung giương oai, xử trí thế nào là do ngươi quyết định.
Đan Trì cung chủ cùng với Vân Niết trưởng lão trưởng lão liếc nhìn nhau, đều chấn động.
Chuyện linh dược Thiên cấp và Địa cấp người này làm sao biết được?
Chuyện này tất cả mọi người trong Huyễn Ba sơn đều lập thệ ước thiên địa thề, có người phản bội thệ ước tiết lộ chuyện dược viên thượng cổ sao?
Tâm tình hai người đều cực kỳ trầm trọng, bọn họ biết rõ một khi bí mất được tiết lộ, chỉ sợ về sau Vạn Tượng Cương Vực sẽ không có một ngày nào yên bình.
Đan Trì cung chủ cao giọng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu ngươi nhận được tin tức từ nơi nào?
Tào Tấn nở nụ cười khinh miệt, không thèm để ý tới Đan Trì cung chủ. Người hắn kiêng kỵ là người thần bí mặc áo choàng, lại không phải là Đan Trì cung chủ. Người Đan Kiền cung nào có tư cách thẩm vấn hắn?
Người mặc áo choàng nhìn chằm chằm vào Tào Tấn, nhưng không có giải trừ lĩnh vực Hoàng cảnh.
Tào Tấn dường như biết rõ người mặc áo choàng thần bí muốn bức hỏi hắn, hắn ngạo nghễ cười nói:
- Ý đồ đến ta đã nói rõ, ngươi muốn hỏi tin tức ta lấy được từ nơi nào, chuyện này có quan trọng không? Các hạ mặc dù có lĩnh vực Hoàng cảnh, cũng có bảy tám phần nắm chắc giết ta. Nhưng Tào mỗ cũng có con át chủ bài của mình, nếu như bức ta, dưới tình huống ngọc đá cùng tan, mặc dù các hạ có thể bảo vệ mình không chết, thế nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Người mặc áo choàng dường như căn bản không có ý tứ đấu mồm mép với hắn.
- Ngươi quá đề cao chính mình rồi.
Cũng không thấy người mặc áo choàng động thủ, Tào Tấn có cảm giác sau gáy mình mát lạnh, mái tóc sau đầu đột nhiên xõa ra, toàn bộ bị đứt đoạn.
- Cút ra khỏi Vạn Tượng Cương Vực, lần sau nếu như để cho ta nhìn thấy ngươi, thứ đứt không phải chỉ là tóc ngươi mà chính là cái cổ trên đầu ngươi.
Táo Tấn đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, một cỗ lực đẩy cường đại lập tức đẩy hắn ra xa mấy ngàn mét.
Từ khi người mặc áo choàng này xuất hiện, Tào Tấn cơ hồ tựa như một con rối, tùy ý để đối phương kiềm chế, căn bản không có một chút sức lực phản kháng.
Khi thân thể hắn đứng vững, một đám tóc dài đã bị cắt tận gốc, hắn chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, khiến cho trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tức giận cùng với nhục nhã.
Chỉ là cho dù trong lòng hắn có bao nhiêu lửa giận, cảm giác nhục nhã mãnh liệt cỡ nào, thế nhưng căn bản lại không dám phát tác.
Hắn biết rõ nếu như quay đầu lại, thứ đợi hắn chỉ có một chữ chết mà thôi.
Người mặc áo choàng thần bí muốn giết hắn tuyệt đối là vô cùng nhẹ nhõm.
Buồn cười thay bản thân hắn còn uy hiếp đối phương muốn chơi cái gì mà ngọc đá cùng tan. Hắn ở trong lĩnh vực của đối phương là cá nằm trên thớt, là cừu non đợi làm thịt, người ta có thể nhẹ nhõm cắt đứt mái tóc sau đầu hắn, cũng có thể nhẹ nhõm chém đứt cái cổ trên người hắn.
Trong lúc nhất thời, Tào Tấn vừa thẹn vừa giận, lại hoảng sợ giống như chó nhà có tang, không ngừng bay vọt về phía trước.
Người thần bí mặc áo choàng này giống như ác mộng đột nhiên xuất hiện, chẳng những hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn, mà còn triệt để đánh tan cảm giác tự cao tự đại của hắn.
Hắn vốn cho rằng, bản thân hắn đường đường là Thánh Cảnh đỉnh phong, ở trong Vạn Tượng Cương Vực này còn không phải là tùy ý hoành hành, tùy tâm sở dục hay sao?
Cho nên trong ý thức của hắn, Đan Kiền cung này là quả hồng mềm, tùy ý cho hắn nắn.
Kết quả quả hồng mềm đầu tiên sau khi hắn tới Vạn Tượng Cương Vực khiến cho hắn phát hiện ra mình đã sai, hơn nữa sai vô cùng lớn. Không ngờ hắn lại trực tiếp đạp một cước vào trên miếng sắt.
Chẳng những không có nắn được quả hồng mềm, thiếu chút nữa còn khiến cho bản thân để lại cái mạng.
- Khá tốt may mà người mặc áo choàng này không phải là người Đan Kiền cung. Nếu như hắn ta là người Đan Kiền cung, chỉ sợ chuyến đi này của ta căn bản không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Tào Tấn đã cảm thấy may mắn lại cảm thấy kỳ quặc.
- Đan Kiền cung này chỉ là một tông môn Tứ phẩm không đáng nhắc tới trong Vạn Tượng Cương Vực, từ lúc nào lại có bối cảnh cường đại như vậy? Thậm chí còn có cường giả Hoàng cảnh làm chỗ dựa?
Tào Tấn cảm thấy vô cùng uể oải, hắn sớm nghe người ta nói, Vạn Tượng Cương Vực căn bản không có cường giả Hoàng cảnh, là một trong mấy vực có thực lực yếu nhất trong Thần Uyên đại lục.
Không nghĩ tới vừa tới Vạn Tượng Cương Vực đã đụng phải cường giả Hoàng cảnh, hơn nữa là cường giả Hoàng cảnh so với hắn còn cường đại hơn nhiều.
Nếu như là Hoàng cảnh nhất trọng bình thường, chưa hẳn Tào Tấn đã e ngại.
Dù sao hắn là một trong thập đại đệ tử chân truyền trong tông môn nhất phẩm, trên người bảo bối vô số, thực lực cường hãn.
Thế nhưng mà những con át chủ bài này của hắn ở trước mặt người thần bí mặc áo choàng này, thậm chí ngay cả cơ hội thi triển cũng không được đối phương cho hắn cơ hội mà trực tiếp vận dụng lĩnh vực Hoàng cảnh, trực tiếp gắt gao trấn áp hắn.
Có thể nhẹ nhõm điều khiển lĩnh vực Hoàng giả như vậy Tào Tấn tin rằng tuyệt đối không phải là Hoàng cảnh nhất trọng.
Điều khiến cho hắn giật mình nhất chính là người mặc áo choàng kia tuy rằng hắn không có cách nào dò xét toàn thân, thế nhưng đôi mắt thâm thúy lại vô cùng thanh tịnh, hiển nhiên tuổi của đối phương cũng không lớn.
Đây chính là điều mà khiến cho Tào Tấn cảm thấy giật mình.
Một người thậm chí tuổi còn trẻ hơn Tào Tấn hắn lại có thể khống chế lĩnh vực Hoàng cảnh như vậy, khiến cho Tào Tấn có một loại cảm giác nổi da gà.
- Nhất định là ảo giác, làm sao lại trẻ hơn ta được? Thiên tài đỉnh cấp trong Bát vực ta đã thấy nhiều, người trẻ tuổi mạnh hơn so với ta cũng có, thế nhưng cũng không có nhiều. Thế nhưng lại không có ai khống chế lĩnh vực Hoàng cảnh nhẹ nhõm như vậy.
Tào Tấn nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng cũng không có bất kỳ đầu mối nào.
Trong lúc đó đã có một người nhanh chóng chạy tới, Tào Tấn nhìn thấy người này sắc mặt hơi đổi, hắn không ngờ lại gặp lại người này cho nên quay người rời đi.
- Tào công tử.
Người nọ rõ ràng chính là tuần sát sử thập nhất tinh Ngụy Tử Khoa của Cửu Dương Thiên Tông, nhìn thấy Tào Tấn quay đầu rời đi hắn vội vàng lên tiếng.
Nhưng mà Ngụy Tử Khoa đã nhanh chóng biết rõ vì sao Tào Tấn lại muốn trốn tránh hắn.
Nhìn thấy mái tóc tán loạn sau đầu Tào Tấn, dường như bị thứ gì đó sắc bén chặt đứt, cực kỳ rối loạn, chuyện này khiến cho Tào Tấn phong độ nhẹ nhàng nhìn qua cực kỳ chật vật, khó coi vô cùng.
Dùng sự kiêu ngạo của Tào Tấn, tự nhiên sẽ không muốn Ngụy Tử Khoa nhìn thấy cảnh hắn chật vật, khó coi như vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Tử Khoa có chút hối hận tại sao mình lại gọi Tào Tấn lại.
- Tào công tử, chuyện này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngụy Tử Khoa nhìn thấy vẻ mặt Tào Tấn âm trầm, đành phải kiên trì hỏi.