Editor: Jun
Trì Lệ Dập bị người ta dùng cáng nâng đi đến, Phong Hàn Lận nhìn thấy Trì lệ Dập bị thương tích đầy người nằm trên cáng, trên miệng vết thương còn trào ra ít mật, vài con kiến nhỏ đang bâu trên đó. Phong Hàn Lận trợn mắt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Dạ Kiêu Cửu.
Dạ Kiêu Tử nheo mắt thâm trầm, nâng chân đá xuống ngực của Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm bị đá lăn ra đất, rồi vội vừa quỳ vừa lê đến trước mặt Dạ Kiêu Cửu, ôm chặt lấy đùi hắn, cầu xin hèn mọn:"Quốc chủ bớt giận, là do Trì Lệ Dập trâng tráo mắng quốc chủ, cho nên Vân Nhiễm mới ra tay dạy dỗ hắn một chút..."
"Thế sao? Ngươi là muốn nói, ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân, ta còn nên khao thưởng ngươi?" Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu đầy vẻ châm biếm, nở nụ cười rồi lạnh giọng nói "nói mau, ngươi muốn ta ban thưởng ngươi như thế nào?"
Sắc mặt Đường Vân Nhiễm cứng đờ, sợ mình nói càng nhiều càng sai, liền vội vàng không dám nói tiếp nữa.
Phong Hàn Lận đi đến trước mặt Trì Lệ Dập, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Trì Lệ Dập vẫn đang hôn mê, sau đó ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu với Dạ Kiêu Cửu. Biểu tình này của Phong Hàn Lận khiến Dạ Kiêu Cửu biết Trì Lệ Dập bị thương rất nặng.
Dạ Kiêu Cửu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái, nói lạnh lùng:" Đường Vân Nhiễm, ta rất ngạc nhiên. Nếu lúc này ta cùng Phong quốc sư không đến Tiêu quốc. Ngươi có bẩm báo việc bắt Trì Lệ Dập cho ta biết hay không?"
Sắc mặt của Đường Vân Nhiễm trắng nhợt, hấp tấp nói:" Vân Nhiễm biết sai rồi... Nể tình Vẫn Nhiễm là vì bảo vệ thể diện của quốc chủ, quốc chủ tạm tha cho Vân Nhiễn một mạng đi...."
Dạ Kiêu Cửu cười nhạo, lại không chút do dự nâng chân lên đá mạnh Đường Vân Nhiễm vài cái. Đường Vân Nhiễm cũng để mặc cho hắn đá mạnh cỡ nào vẫn gắt gao bám lấy đùi Dạ Kiêu Cửu không buông.
Dạ Kiêu Cửu vô cùng chán ghét "Đừng đụng vào ta, ta chê ngươi bẩn."
"Quốc chủ..." hắn nói một câu như vậy, Đường Vân Nhiễm hoảng hốt buông Dạ Kiêu Cửu ra, ả cố tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cầu xin Dạ Kiêu Cửu. Trong lòng ả hận gương mặt mình biến thành xấu xí như bây giờ. Nếu như bây giờ ả có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, Dạ Kiêu Cửu sẽ phải ngoan ngoãn hầu hạ dưới váy ả.
Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Cửu hiện lên sự phiền ghét, lấy từ trong ống tay áo ra một cái khăn tay, hắn khó chịu dùng khăn lau chỗ áo bào vừa bị Đường Vân Nhiễm chạm phải.
"Đường Vân Nhiễm, ta có nhiều thủ hạ dốc sức làm việc vì ta. Cho nên, ngươi nhớ kỹ, ta cũng khôngtiếc một kẻ không biết nghe lời như ngươi. Còn nữa, Khách điếm mà Cao Đại Đồng ở bị cháy, sao khôngthấy ngươi bẩm báo chuyện này với ta?""
Đường Vân Nhiêm như thể bị rắn cắn, thâm mình run lên kịch liệt. Nhưng ả nhanh chóng ổn định bản thân, ả cúi đầu, bình tĩnh nói :" Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm muốn tìm ra nguyên nhân khiến khách điếm Cao thị vệ ở bị cháy. Vân Nhiễm định tra ra hung thủ rồi mới bẩm báo cho quốc chủ..."
Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu gợi lên nụ cười khinh miệt, liếc mắt với Phong Hàn Lận, Phong Hàn Lận hiểu ý, đi đến trước mặt Đường Vân Nhiễm, lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong tay áo đưa cho Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm nhận lấy viên thuốc trắng, lập tức nuốt vào. Đột nhiên, thân thể của ả vô cùng đau đớn, trận đau này khiến ả ôm bụng ngã lăn trên mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng đổ ra.
Dạ Kiêu Cửu ngạo nghễ đứng trước mặt Đường Vân Nhiễm, cười yêu dã:"Đường Vân Nhiễm, mạng của ngươi nằm trong tay của ta. Lần sau ngươi mà lại có tâm tư riêng, hậu quả thế nào ngươi tự chịu. Còn nữa, chuyện khách điếm đó, ngươi mau đi thăm dò cho ta. Cao Đại Đồng đi theo ta nhiều năm như vậy, chủ tử là ta sẽ tuyệt đối không để cho hắn chưa hưởng phúc mà đã chết."
Đường Vân Nhiễm cắn răng, dáng vẻ hèn mọn đê tiện đi đến trước mặt Dạ Kiêu Cửa, không ngừng dập đầu với hắn :"Quốc chủ, không phải ngài muốn đối phó với Đường Tứ Tứ sao, Vân Nhiễm đã nghĩ ra biện pháp, cam đoan ngài có thể trừ bỏ ả ta."
Dạ Kiêu Cửu cười lạnh lùng:"Ta không thích mấy kẻ chỉ biết mạnh miệng, có bản lĩnh thì hãy thực hiệncho tốt rồi đến đây tranh công."
Đường Vân Nhiễm dập đầu, nhẹ giọng đáp "Dạ".
Sau đó, Phong Hàn Lận cùng Dạ Kiêu Cửu mang Trì Lệ Dập đi. Chờ khi hai người đã yên vị trên xe ngựa, Dạ Kiêu Cửu vuốt ve cằm mình, môi bạc khẽ mở:"Quốc Sư, đột nhiên ta thấy tò mò. Trong hoàn cảnh Tiêu quốc không có Trì Lệ Dập, Quân Cơ Lạc có thể trấn giữ vài tòa thành trì không?"
"Quốc chủ, ý ngài muốn?" Tựa hồ Phong Hàn Lận nghe hiểu ý trong lời nói của hắn, hai mắt cười cong như trăng khuyết.
"Ta có chút không kiên nhẫn, cho nên ta đây nhân tiện muốn nhúng tay vào. Ta sẽ nghĩ biện pháp hàng phục Trì Lệ Dập, đồng thời nhân cơ hội này giúp dân chúng Trần quốc được hưởng an lành."
Dạ Kiêu Cửu nhẹ giọng ngâm nga, mắt hướng ra ngoài cửa xe nhìn ngắm phong cảnh, bên ngoài là đồng ruộng, tuyết phủ trắng xóa toàn bộ cảnh vật.
Người ta đều nói tuyết rơi đúng lúc cả triệu năm mới được mùa, Tiêu quốc vào năm sau sẽ là một năm bội thu lương thực. Mà dân chúng Trần quốc, phần lớn dân chúng chỉ có thể sống du mục.
hắn rất muốn chiếm lấy mảnh đất màu mỡ Tiêu quốc này.
Vì bị Dạ Kiêu Cửu đá ngã trên mặt đất, Đường Vân Nhiễm đau đớn bò dậy, ả đi đến nơi Dạ Kiêu Cửu vừa ngồi, nhấc chân đá cái ghế dựa Dạ Kiêu Cửu vừa ngồi.
"Chủ tử..." Phía sau, Tiểu Đào mặc áo nông phụ đi vào trong phòng, nàng thấy bả vai của Đường Vân Nhiễm không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhỏ giọng nói:"Chủ tử, Tiền công tử gây chuyện."
"hắn lại ầm ỹ cái gì?" Đường Vân Nhiễm phẫn nộ quát. Tiểu đào bị dọa thì nhỏ giọng bẩm báo:" Tiền công tử la hét muốn chủ tử thả hắn ra, không thì... hắn sẽ chết cho người xem..."
"Phế vật! Ngu xuẩn! Đều là một lũ vô dụng!" Đường Vân Nhiễm chịu đựng cảm giác đau đớn ở bụng đang lan ra toàn thân, căm giận nghiến răng nghiến lợi mắng. Nhưng sau khi mắng xong, ả không thể không đi theo Tiểu Đào đến phòng cách vách đang giam giữ Tiền công tử.
Sau khi Tiền công tử nhìn thấy Đường Vân Nhiễm tiến vào liên quỳ xuống trước mặt Đường Vân Nhiễm, giọng nói tha thiết cầu khẩn:" Đường cô nương, xin cô nương thả tại hạ trở về. Vài ngày nữa Tiền mỗ sẽ thanh thân với vị hôn thế cũng chính là thanh mai trúc mã của tại hạ. cô nương giam giữ tại họa trong này, mấy ngày nay, nàng ấy chắc chắn rất lo lắng..."
Tiền công tử họ Tiền tên Cảnh Phong, là thiếu chủ của một thước phô điếm trong hoàng thành, vẻ ngoài anh tuấn, tính tình lương thiện. Hôm đó, hắn đang đi trên đường bắt gặp Đường Vân Nhiễm bị người ta mắng mỏ bộ dạng xấu xí, lúc đó hắn đứng ra bênh vực giúp ả, không ngờ, vài ngày sau lại bị Đường Vân Nhiễm bắt cóc, giam giữ bí mật ở đây.
Đường Vân Nhiễm quay đầu liếc mắt về phía Tiểu Đào, Tiểu Đào hiểu ý không dám ở lại, liền lui ra ngoài, ra tới bên ngoài thì đóng cửa lại. Đường Vân Nhiễm chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ả cùng Tiền Cảnh Phong, nín nhịn đau đớn trong người, nói ôn nhu:"Phong ca ca..."
Tiền Cảnh Phong nghe thấy lời này cả người liền mất tự nhiên, liên tục cầu xin nàng "Đường cô nương, thỉnh cô nương buông tha tại hạ "
Đường Vân Nhiễm đi tới trước mặt hắn, cùng qùy xuống như hắn, ả vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng của Tiền Cảnh Phong:"Phong ca ca, trước không phải chàng không chê Nhiễm nhi xấu xí sao? đãnhư vậy, chàng ở lại đây đi, Phong ca ca muốn cái gì Nhiễm nhi đều có thể cho chàng..."
Vẻ mặt Tiền Cảnh Phong buồn bã:"Đường cô nương, Tiền mỗ cảm kích tình cảm Đường cô nương dành cho Tiền mỗ. Nhưng trong lòng Tiền mỗ đã có người thương mến, hy vọng Đường cô nương có thể giúp tại hạ thành toàn, không nên khiến Tiền mỗ khó xử..."
Những vết sẹo xấu xí theo biểu tình khuôn mặt Đường Vân Nhiễm mà run rẩy, giương tay đánh mạnh lên mặt Tiền Cảnh Phong, rít cổ họng mắng:"Đừng có mà không biết xấu hổ. Nếu ngươi còn có ý quay trở về, ta sẽ sai người giết chết vị hôn thê của ngươi. Ngươi là là nam nhân ta xem trọng, ta khôngchiếm được thì nữ nhân khác cũng không xứng có được."
Tiền Cảnh Phong là một đại nam nhân mà lại bị ả nhục nhã như vậy, hắn xấu hổ và giận giữ quay đầu, hướng tới vách tường bên cạnh đánh tới. Máu tươi bắn ra bốn phía, hắn liền hôn mê bất tỉnh. Đường Vân Nhiễm nhìn hắn, nét mặt càng thêm dự tợn.
Ả không thèm liếc mắt tới Tiền Cảnh Phong nữa, Đường Vân Nhiễm rời khỏi phòng, vừa rời khỏi chừng một khắc, trong lòng ả bỗng nảy ra một kế hoạch ác độc. Đường Tứ Tứ có thể có nam nhân bên cạnh, còn có thể mang thai sinh con, vì sao ả không thể như vậy? Nam nhân, ả cũng có. Còn đứa con, sau đó rồi cũng sẽ có.
Đường Vân Nhiễm cười quỷ quyệt.
Nhưng ả ta đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của bản thân, không phải nam nhân nào bị mê dược khống chế cũng hành động cầm thú. Huống chi là nam nhân như Tiền Cảnh Phong sớm đã có người trong lòng. Cho nên, kế hoạch của ả vĩnh viễn cũng chỉ có thể là kế hoạch mà thôi.
Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
Sau khi Dạ Kiêu Cửu mang Trì Lệ Dập đi, Đường Vân Nhiễm liền phái người lén lút đi theo.
Hai cha con Trì Lệ Dập chưa biết sống chết ra sao, Đường Tứ Tứ lại bị động thai, Thẩm Hoa Dung lo lắng tới ngã bệnh, phủ Cửu Thiên Tuế, phủ quốc công, mọi việc lớn nhỏ đều phải dựa vào Quân Cơ Lạc quyết định.
Quân Cơ Lạc vốn muốn mang theo Đường Tử An tiện thể giúp hắn học hỏi cách xã giao. Nhưng Đường lão phu nhân biết tin Trì Lệ Dập bị bắt đi, lo lắng Đường Tử An sẽ bị liên lụy, vì thế bà liền giả bệnh, lấy cớ bảo Đường Tử An trở về hầu hạ.
Đường Tử An đành bất đắc dĩ ở Đường phủ hầu hạ Đường lão phu nhân.
Cứ như vậy đã nhiều tháng trôi qua, từ Trần quốc truyền đến tin tức khiến người người phải khiếp sợ, nghe nói hai cha con Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu giúp đỡ Tân hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu lên ngôi. Cũng có lời đồn nói, hai cha con họ bị Dạ Kiêu Cửu làm cảm động, lựa chọn hàng phục Trần quốc.
Tin tức vào một ngày đông được truyền tới, khiến cả Tiêu quốc lập tức mất đi không khí quá tiết. Đối với dân chúng Tiêu quốc, Trì Lệ Dập là chiến thần của Tiêu quốc, có ông, thành trì Tiêu quốc chắc chắn sẽ không bị Trần quốc công phá. Nhưng hiện tại, ngay cả chiến thần Tiêu quốc cũng quy thuận hoàng đế Trần quốc, tuyến phòng thủ ở biên cương của Tiêu quốc sao còn vững chắc?
Ngày hôm sau, hôm sau nữa... Tin tức từ Trần quốc không ngừng cuồn cuộn như sóng truyền đến. Hôm nay thì có tin hai cha con Trì Lệ Dập được hoàng đế Trần quốc sắc phong địa vị cao; ngày mai lại đồn đại hoàng đế Trần quốc ban cho hai cha con Trì Lệ Dập mười mấy mỹ cơ; ngày kia lại đồn hoàng đế Trần quốc ban thưởng cho Trì Hằng Liễu... Lời đồn ngày càng nhiều, cũng ngày càng vớ vẩn...
một người nói rồi ba người nói, mỗi ngày đều có thêm lời đồn đại truyền ra, dưới tình hình này, hình tượng của Trì Lệ Dập cũng đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Ông từ Tiêu quốc chiến thần trở thành phản đồ trong miệng dân chúng Tiêu quốc. Nhân cơ hội đó, Dạ Kiêu Cửu phái mười vạn quân bất ngờ tấn công biên cảnh Tiêu quốc. Phòng tuyến biên cảnh Tiêu quốc tan tác, một đêm đó liền thất thủ đến năm sáu tòa thành trì.
Trong tình hình thất thủ đó, hai cha con Trì Lệ Dập cùng Trì Hằng Liễu bị coi như người Trần quốc mà thóa mạ. Bên ngoài phủ Quốc công, mỗi ngày dân chúng đều ném đồ ăn cùng đồ dùng hỏng vào cửa phủ.
Bởi vì chuyện này mà Thẩm Hoa Dung càng thêm buồn rầu. Đường Tứ Tứ sợ bà suy nghĩ nhiều, liền sai người đưa bà trở về. Thẩm Hoa Dung nhìn bụng Đường Tứ Tứ, giận dữ nói:"Tứ Tứ, không biết hiện tại cậu và biểu ca con thế nào? Con cũng sắp sinh, hai người họ lại không có ở bên cạnh con..."
Đường Tứ Tứ vội vàng khuyên:"Mợ, Quân Cơ Lạc cũng nói chuyện của cậu và biểu ca với con. Chàng nói ở tình hình hiện tại, Dạ Kiêu Cửu sẽ không làm hại cậu và biểu ca. Tạm thời hai người họ sẽ khôngcó việc gì. Chúng ta có thể yên tâm."
"Người Trần quốc đáng chết!" Thẩm Hoa Dung mắng to, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng rất tốt đầy tức giận.
Đường Tứ Tứ cũng nhíu mày, nếu không phải nàng sắp sinh, nhất định nàng sẽ dẫn theo người lẻn vào Trần quốc.
Thẩm Hoa Dung cúi đầu nhìn bụng đã to của nàng, lại an ủi nàng:"Cơ Lạc đã nói không có việc gì, ta tin tưởng hắn. Nhưng lại nói tới con, ngày sinh cũng không còn xa, hiện tại con không cần phải suy nghĩ gì hết, chỉ cần sinh con thôi."
Đường Tứ Tứ cầm lấy tay bà, cười ngọt ngào, trong lòng Thẩm Hoa Dung vô cùng khổ sở, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới nàng, liền cũng cười theo.
Buổi tối vào giờ tý, Quân Cơ Lạc cả ngày bận rộn ở bên ngoài mới trở về phủ. Đường Tứ Tứ đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, mở mắt liền thấy Quân Cơ Lạc đang cởi áo ngoài.
"Chàng đã về." Đường Tứ Tứ nheo nheo mắt, từ trên giường ngồi dậy:"hiện tại trên triều thế nào? Có ổn không?"
Quân Cơ Lạc nghe được giọng nói của nàng, cười dịu dàng, liền ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vén tóc mai vương trên khuôn mặt nàng, Quân Cơ Lạc nói dịu dàng:"Nàng yên tâm, mấy tháng nay sở dĩ ta không đi tìm Dạ Kiêu Cửu đòi cậu và biểu ca của nàng về là bởi vì ta cũng..." Quân Cơ Lạc cười thần bí:"Tứ Tứ, nàng chờ xem, ở Trần cũng sắp có trò hay để xem."
Quân Cơ Lạc để đầu tựa nhẹ lên bụng Đường Tứ Tứ, giọng hắn trầm hơn:"Tứ Tứ, ta muốn tận mắt được nhìn thấy con chúng ta sinh ra. Nhưng đêm này ta nhận được tin tức từ Trần quốc truyền tới... Ngày mai chỉ sợ ta phải đi Trần quốc một chuyến... Nàng cứ yên tâm ở nhà đợi ta, chờ khi ta trở lại, hy vọng được nhìn thấy nàng ôm con tới đón ta..."