Đọc Thầm

Quyển 5 - Chương 39: Edmond Dantès 39

Thị trấn nhỏ thuộc tỉnh C nước M.

Họng súng của tay súng bắn tỉa mai phục lần lượt lia qua Lục Gia, Chu Hoài Cẩn, cuối cùng nhắm vào ông lão Chu Siêu bị đẩy về trong sân – hắn đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn trên xe – trước tiên bắn chết lão già đã nên chết từ lâu, tiếp đó xử lý tên chó đẻ Chu Hoài Cẩn, số còn lại chia nhau giải quyết.

Trong sân, Chu Siêu đang rất đỗi hoảng sợ kêu gào gì đó, Lục Gia hỏi Chu Hoài Cẩn với vẻ mặt hoang mang: “Lão Tây rởm này la lối gì vậy?”

Chu Hoài Cẩn e dè trả lời: “Khen anh là cướp.”

“Ối chà, phải không?” Lục Gia nghe thế chỉnh lại cổ áo, đứng ngay ngắn, “Khen như vậy tôi xấu hổ lắm – tiên sinh Lão Chu, nếu ông khăng khăng không phối hợp cũng được, có điều…”

Ánh mắt hắn tụ lại, hắn nhìn thấy một điểm đỏ nhỏ lóe qua trên mặt Chu Siêu.

Lục Gia: “Tránh ra!”

Gã thanh niên đè Chu Siêu sớm có chuẩn bị, phản ứng cực nhanh, ấn đầu ông già xuống, kéo tránh đi. Ngay sau đó, viên đạn xoay tròn sượt qua mái tóc hoa râm, gầm rít bắn vỡ cửa sổ thủy tinh phía sau, người giúp việc Đông Nam Á thét lên cùng Chu Siêu la hét om sòm tạo thành màn đồng ca nam nữ.

“Bà nó, báo trước cũng không báo, bọn này vừa ra nước ngoài đã coi trời bằng vung rồi!” Lục Gia một tay xách Chu Hoài Cẩn, một tay xách người giúp việc Đông Nam Á lên, dùng “vô ảnh cước” đá tung cửa, lao vào nhà Chu Siêu.

Chu Hoài Cẩn không tự chủ được bị hắn kéo đi, đồng thời nhớ tới một câu hát – tay trái một con gà, tay phải một con vịt, không đúng lúc chút nào.

Lúc này, sân sau vang lên ba tiếng còi ô tô, Lục Gia huýt sáo một tiếng, nói “Đi”, dắt díu nhau nhờ ngôi nhà của Chu Siêu yểm hộ, dẫn người đi xuyên qua, một chiếc xe lớn có thùng đã chờ tiếp ứng ở đằng sau: “Lão Lục!”

Lục Gia thở dài: “Ngại quá tính nhầm rồi, còn phải phiền ông nhảy hàng rào lần nữa.”

Hắn chưa dứt lời, Chu Siêu, Chu Hoài Cẩn và người giúp việc cả ba vị đồng thời la hoảng, cùng nhau bị ném qua, đám sát thủ cầm súng sau đợt tập kích thứ nhất thất bại, lập tức vây đuổi chặn đường, tiếng súng dày đặc không ngừng tới gần.

Giờ thì cả Chu Siêu cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sấp ngửa leo lên chiếc xe giặc của Lục Gia.

“Đại chiêu đâu?” Lục Gia đoạn hậu đóng sầm cửa thùng xe, viên đạn bắn lõm cánh cửa sắt đầy nguy hiểm, không biết hắn gầm lên với ai, “Còn che giấu làm gì, tiếp tục lề mề thì cả đám đều bị bắn thành cái sàng hết!”

Chưa dứt lời, tiếng động cơ xe đã từ bốn phương tám hướng kéo đến, mấy chiếc xe bám riết không buông tha đã vòng qua sân nhà Chu Siêu. Xe tải lớn nhìn rất chắc chắn nhưng kỳ thực không linh hoạt lắm, lập tức tiến thoái lưỡng nan.

Đối phương đại khái nhìn ra Lục Gia sớm có chuẩn bị, để tốc chiến tốc thắng, càng điên rồ hơn, hai chiếc SUV loại nhỏ một trước một sau kẹp tới, trên xe đều có súng, tài xế xe tải xoay vô-lăng gấp giữa làn mưa đạn, người trong thùng xe lập tức cùng lăn rầm rầm như bị bỏ vào máy giặt.

Tiếng súng, tiếng bánh xe quẹt mặt đất, tiếng va chạm bên ngoài, lại thêm tiếng thét và kêu rên trong thùng xe… Chẳng cần mở mắt nhìn đã có thể tưởng tượng ra một cuộc chiến ngàn cân treo sợi tóc kinh tâm động phách.

Xe tải tránh được cường địch phía trước nhưng không tránh thoát truy binh đằng sau, thùng xe thủng lỗ chỗ bị tông vào đuôi “Rầm” một tiếng, nó lắc lư mạnh, lão già Chu Siêu kia sợ quá ôm đầu, vãi đái ra quần.

Chu Hoài Cẩn cũng bị lắc lư buồn nôn, năm ngón tay bám vách thùng xe như co giật, anh ta cắn răng giơ hai tay lên, làm động tác phòng ngự trong quyền anh học được từ chương trình ti vi, khả năng là định biểu diễn màn tay không đánh bay viên đạn.

Tim anh ta thót lên tận cổ thế nhưng cú tông lần thứ hai trong dự đoán không đến, xe tải sau khi bị tông không hề dừng lại, ngược lại mượn sức lao ra phá vòng vây, và bên ngoài sau một trận xóc nảy ầm ĩ, vậy mà cứ thế yên tĩnh!

Một hồi lâu, trong thùng xe chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc nặng nề và tiếng rên hơi nức nở của Chu Siêu, không ai nói gì, sau đó không biết là ai bật đèn lên. Chu Hoài Cẩn chùi mồ hôi lạnh trên thái dương, cùng những người bạn thoát nạn ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Gia trái lại cực kỳ điềm tĩnh, không hoảng chút nào, hắn hết sức thong dong nhìn Chu Hoài Cẩn: “Anh ổn chứ?”

“Rất ổn,” Chu Hoài Cẩn cười khổ, “Tôi cảm thấy tôi cũng sắp quen rồi… Tình huống hiện tại lại là thế nào?”

“An toàn rồi yên tâm đi, hẳn bọn chúng không dám đuổi theo đâu.” Lục Gia chẳng hề để ý xắn tay áo, nhăn nhó xách Chu Siêu lên, “Ông già, cơ thể ông không tệ mà tố chất tâm lý thì tệ quá.”

“Không dám đuổi theo? Tại sao?” Trong thùng xe đóng kín, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, Chu Hoài Cẩn liên tưởng đến “đại chiêu” ban nãy Lục Gia la lên, không khỏi triển khai trí tưởng tượng phong phú với người cầm lái, “Đêm qua ở trong khách sạn các anh đã chuẩn bị cái gì? Chỗ tài xế có vũ khí gì mang tính sát thương cao à?”

Đại bác? Đạn hỏa tiễn? Hay là bom sinh hóa?

Chu Hoài Cẩn không khỏi hết sức lo lắng: “Sẽ không rùm beng quá chứ, kinh động cảnh sát bên này thì phiền lắm.”


“Không phong cách Tây thế đâu,” Lục Gia im lặng chốc lát, rồi xua tay khiêm tốn nói, “Cách nhà quê thôi.”

Chu Hoài Cẩn rất tò mò: “Cách nhà quê gì?”

“Lúc ở trong nước anh chưa từng nhận điện thoại quấy rối thần bí à?” Lục Gia nở nụ cười, “Thằng nhãi nhà ông nằm trên tay tôi.”

Trong biệt thự anh em Trương Đông Lai đang ở, Trương Đình thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện giờ cô vẫn cảm thấy rất không thật, mơ hồ còn hơi bất an, vừa nghĩ đến mình xa nhà vạn dặm, cả một người để trò chuyện cũng không có, cô lại không nhịn được phiền muộn.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị gõ hai cái, không chờ Trương Đình trả lời, người bên ngoài đã gần như thất lễ trực tiếp mở cửa. Trương Đình ngạc nhiên quay đầu lại, thấy ông anh “quản gia” đi cùng chăm sóc họ sắc mặt xanh mét hỏi: “Trương tiểu thư, cô có biết anh cô đi đâu không?”

Phòng Trương Đông Lai kéo màn, bắt đầu từ đêm qua đã đóng chặt cửa, trước khi vào phòng hắn còn cầm hai chai rượu, ra vẻ tính túy sinh mộng tử, ngủ hết 24 tiếng lệch giờ.

Là kẻ ăn chơi nổi danh Yến Thành, tính nết Trương Đông Lai thế nào thì mọi người đều rõ, biết hắn chắc chắn phải ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, buổi sáng cũng không ai dám đi quấy rầy, kết quả là không ai biết hắn trốn đi khi nào!

Chỗ này an ninh bậc nhất, thần không biết quỷ không hay lẻn vào, còn bắt đi một gã to xác như Trương Đông Lai, độ khó quá cao – chỉ có thể là hắn tự chuồn đi.

“Cậu ta có thể đi đâu? Cậu ta sẽ liên lạc với ai?”

Trương Đông Lai ở nơi đây lạ nước lạ cái, ngoại ngữ khỏi cần nói, đọc hết được bảng chữ cái đã là không phụ chín năm giáo dục bắt buộc rồi, để hắn một mình đi mua gói thuốc còn chẳng xong, thì có thể chạy đi đâu?

Sở dĩ anh em Trương Đông Lai bị đưa đi nước ngoài, chính là vì sự an toàn của hai người, không ngờ hai anh em ở trong nước nơi gió nổi mây đùn vẫn nguyên vẹn, vừa đến nơi “an toàn” ngược lại ngựa mất móng trước, đã mất ngay một người!

Trương Đình sợ hãi không dám nói gì.

“Quản gia” nhận lệnh trông nom hai anh em cúi đầu thoáng nhìn di động, vừa rồi có người gửi cho hắn một tấm ảnh, trên ảnh Trương Đông Lai co ro nằm đó, bên cạnh còn để một chai rượu hôm qua hắn tự cầm đi, nhắm mắt chẳng biết là đang ngủ hay… Bên dưới tấm ảnh gửi kèm một câu: “Còn đuổi theo, thì chúng tôi chỉ có thể đem người xé chẵn ra lẻ trả lại cho quý ngài.”

Tay quản gia hơi run run, Trương Xuân Linh chỉ có một đứa con trai cưng, coi như mạng sống, trước khi đi bên trên đã đặc biệt dặn dò, những việc khác mặc kệ, tất cả lấy hai anh em họ làm đầu, lỡ như xảy ra chuyện gì trong tay hắn…

“Đông Lai biết Chu Hoài Cẩn à?”

“Hả?” Trương Đình thoạt đầu hơi ngớ người, một lúc lâu mới nghĩ ra, “Không, cháu chưa từng nghe nói, họ Chu hình như anh ấy chỉ biết mỗi một người, chính là người đợt trước xảy ra chuyện, hơn nữa qua lại cũng không nhiều lắm, anh cháu nói người đó là một kẻ… một kẻ ngốc.”

Trước đây người phụ trách khu Trung Quốc của Chu Thị là Trịnh Khải Phong, Chu Hoài Cẩn không vô tâm vô tư như Chu Hoài Tín, chưa đến vạn bất đắc dĩ anh ta sẽ không lộ diện trên địa bàn của lão, cơ bản không về nước. Vả lại người này là tinh anh xuất thân trường xịn, như hai thế giới với đám ăn chơi trác táng Trương Đông Lai, đái chẳng vào một bình, cũng chẳng tiếp xúc, “quản gia” thật sự không nghĩ ra họ Chu rốt cuộc bắt Trương Đông Lai đi bằng cách nào.

“Sao vậy ạ?” Trương Đình vô tình trông thấy tấm ảnh trên điện thoại của hắn, túm tay “quản gia”, “Có phải anh cháu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Anh ấy… anh ấy hôm qua còn ổn mà, là bị người ta bắt cóc ư?”

“Quản gia” bị cô lắc túa mồ hôi lạnh.

Trương Đình hoảng loạn nói: “Nhưng… nhưng cháu ở ngay phòng bên cạnh, không nghe thấy tiếng động gì cả. Vả lại chúng ta đông người như vậy… Nếu sớm biết nước ngoài trị an kém thế này, cháu đã chẳng đòi đi. Chú ơi, bây giờ làm thế nào đây? Họ đòi bao nhiêu tiền? Để cháu gọi điện cho ba.”

“Không, khoan đã!” “Quản gia” nghe câu cuối cùng run bắn lên, vội vàng gượng cười, “Ở đâu ra lắm bắt cóc tống tiền như vậy? Có thể anh cháu bị bạn gọi ra ngoài, lại ham chơi thôi, không sao đâu, trên người anh cháu có thiết bị định vị, cháu cứ yên…”

“Quản gia” chưa dứt lời, lại một tấm ảnh được gửi đến, hắn rốt cuộc không giữ nổi nụ cười miễn cưỡng nữa – chiếc di động không thể dùng trên người Trương Đông Lai, thiết bị theo dõi trong khuy áo, thắt lưng, không sót một cái, đều bị tìm ra để chung một chỗ, đối phương còn nhắn rằng: “Muốn tới tìm chúng tôi à?”

Vẻ mặt “quản gia” hung ác nham hiểm, tay run rẩy nhắn lại: “Rốt cuộc thì mày muốn gì?”

“Tít” một tiếng, tin nhắn đáp lại tương đối nhanh, một tấm hình thẻ được gửi tới, “quản gia” sửng sốt, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhất thời ánh mắt mọi người đều theo hắn tập trung vào một người trong biệt thự.

Tin nhắn thần bí nói: “Tao muốn dùng người này trao đổi.”

“Quản gia” giật mình, người này là lần này Trương Xuân Linh đặc biệt dặn dò, đưa đi nước ngoài cùng anh em Trương Đông Lai để tránh điều tra, là người móc nối với Tô Trình!

Tin nhắn thần bí lập tức gửi thời gian và địa chỉ: “Phải sống, không đưa đến trong thời gian quy định, thì cắt một chút gì đó trên người cậu chủ nhỏ tặng cho mày, đừng giở trò, cậu chủ nhỏ đáng giá hơn đám bỏ đi này.”


“Quản gia” tức tối ném điện thoại trước ánh mắt rưng rưng của Trương Đình.

Yến Thành.

Khi tổ điều tra lại lần nữa bí mật chuyển hướng trọng điểm điều tra sang Trương Xuân Cửu, Lạc Văn Chu đã quay về Cục công an như rắn mất đầu.

“Cậu có cái gì?” Lạc Văn Chu lấy làm lạ hỏi Phí Độ.

“Cái này.” Phí Độ lấy ra chiếc điện thoại di động toàn mấy thứ linh tinh, mở Weixin cho Lạc Văn Chu xem, một người bạn tên ghi chú là “Triết Học Gia” đăng hai tấm ảnh, đặt tiêu đề “Chán ngắt”, một tấm là ảnh tự sướng, một tấm khác thì là cảnh trong một phòng khách, một nhóm người mang theo một đống va li, giống như đang ba chân bốn cẳng sắp xếp hành lý, xem chừng định ở lâu.

“Đây là Trương Đông Lai?” Lạc Văn Chu sửng sốt, anh nhìn quét một vòng mà không nhận thấy điều gì từ hai tấm ảnh, “Giờ này hắn còn gửi ảnh gì? Ảnh này làm sao?”

“Anh đương nhiên không biết, nhưng Tô Trình chắc chắn có biết, chẳng những biết, hẳn còn qua lại khá chặt chẽ, vì họ từng hợp mưu định tông chết tôi trên đường về công ty để điều tra…”

Lạc Văn Chu: “Cái gì!”

“Suỵt-” Phí Độ giơ một ngón tay, đặt trước môi Lạc Văn Chu.

Lạc Văn Chu đáp lại bằng một cái tát vào gáy hắn, lạnh lùng vô tình cắt ngang Phí Độ giả thần.

Phí Độ: “…”

Mái tóc gọn gàng không rối một sợi bị Lạc Văn Chu vò xù lên, nụ cười vài phần quỷ bí trên mặt sếp Phí tức khắc nứt ra.

“Tên khốn Phí Độ, lúc ấy không phải cậu thề thốt nói không sao à? Mẹ kiếp thế mà tôi còn tưởng rằng tin được cậu!”

“Vốn không sao mà,” Phí Độ im lặng lui hai bước, đề phòng Lạc Văn Chu lại động tay động chân, “Tô Trình chí lớn gan nhỏ, cảm giác được tôi đề phòng lão liền biết sự việc bại lộ, chắc chắn sẽ lập tức chạy trốn. Loại vô dụng như lão, trừ diệt khẩu ra thì chẳng còn tác dụng nào khác. Nhưng Tô Trình trên đường mất tích một cách lạ lùng, dựa theo phong cách xử lý trước kia của Trương Xuân Linh, lúc này lão nên lập tức có phản ứng, đồng thời bố trí đường lui cho mình. Người tiếp xúc với Tô Trình không thể là đám tội phạm truy nã lão nuôi, tôi đoán vào lúc thế này lão sẽ không tùy tiện xử lý tâm phúc của mình, khả năng lớn nhất là đưa tất cả những người từng tiếp xúc với Tô Trình và thóp của bản thân lão đến một nơi lão tự cho là an toàn.”

Lạc Văn Chu túm cổ áo lôi hắn trở lại trước mặt mình: “Trương Đông Lai tự đào hố chôn mình cũng quá trùng hợp rồi.”

“Không phải trùng hợp đâu, hắn tin tưởng tôi.” Phí Độ nói, không biết tại sao lần này hắn không cười, cũng không dùng giọng điệu khoe khoang với người mình thích như khi nãy, chỉ nói đơn giản, “Trương Đông Lai là một người không chịu nổi cô đơn, cũng thiếu kiên nhẫn, đột nhiên đến nơi xa lạ, sẽ lập tức kể khổ với người hắn cảm thấy tin cậy được, là tôi lừa hắn ra, ảnh là tôi bảo người ta giả làm mỹ nữ lừa hắn chụp.”

“Cậu bố trí từ lúc nào?”

“Trên đường đến công ty để điều tra.” Phí Độ nói, “Tô Trình là mồi nhử tôi cố ý để lại, bên cạnh lão có người của tôi dõi chặt.”

Lạc Văn Chu: “Bây giờ Tô Trình đang ở đâu?”

Phí Độ từ túi áo trước ngực Lạc Văn Chu lấy ra chiếc điện thoại mình để ở chỗ anh, bấm một số, đối phương giống như vẫn đang chờ hắn, vừa gọi liền bắt máy ngay.

“Vệ Vệ,” Giọng Phí Độ nghe hết sức dịu dàng, “Là tôi đây.”

“Chủ tịch Phí, trời ơi, em chờ điện thoại của ngài lâu lắm rồi!” Giọng thiếu nữ vang lên trong loa ngoài, cô nói nhanh đến hơi lộn xộn, “Em lo lắng muốn chết rồi, nhóm anh Lục thuận lợi chứ? Ngài mãi không liên lạc… em cũng không biết nên làm thế nào!”

Phí Độ thoáng cười: “Sắp sửa kết thúc rồi – chị em có ở đó không?”

“Có, ngài chờ một chút.”

Chốc lát sau, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ hơi trầm thấp: “Tôi là Vệ Lan.”

Cha ruột Vệ Vệ chết sớm, mẹ thì là một con ma men vô trách nhiệm, ở địa phương tiếng xấu truyền khắp, hồi nhỏ lũ trẻ khác bắt nạt, đều chửi cô là “con của gái điếm”. Cô có một người chị lớn hơn bảy tuổi, từ nhỏ đã che chở cô, kiệt ngạo bất tuân, sớm nghỉ học bỏ nhà đi, muốn xông xáo ra một khoảng trời đất riêng, dẫn em gái thoát khỏi ngôi nhà quỷ tha ma bắt này, nhưng trời đất như ngục tù, nào có dễ dàng xông pha?

Sau khi chị gái đi, Vệ Vệ tuổi nhỏ theo mẹ tái hôn, song cuộc sống chẳng tốt lên, ngược lại do nương nhờ nhầm người mà càng tồi tệ. Cha dượng cầm thú tạo thành cơn ác mộng cả đời khó quên cho cô, tận đến khi cô rốt cuộc lấy hết dũng khí trốn khỏi ngôi “nhà” đáng sợ, được quỹ của Phí Độ cứu trợ.

Mới đầu, quỹ vừa giúp cô tìm kiếm người chị bỏ nhà đi nhiều năm, vừa nghĩ cách đòi lại công bằng cho cô, nhưng khi bằng chứng xác thực, cảnh sát đến bắt người, cha dượng của Vệ Vệ sợ tội bỏ trốn, sau đó xác bị phát hiện trong một hồ nước cách nhà chừng ba cây số, chết do bị dao đâm, toàn thân trần truồng, nhiều bộ phận bị cắt lìa, đầu chúi xuống ngâm trong bùn.

Sau khi xử lý xong xác chết, hung thủ hết sức bình tĩnh mang theo vết máu rời khỏi, trên đường gặp một nhân chứng mục kích đi ngang qua, lại còn cười với nhân chứng, mà hung khí cắm ngay trên ngực xác chết, dấu vân tay hung thủ nghênh ngang nằm trên đó.

Cảnh sát địa phương thông qua hoàn nguyên chân dung của nhân chứng mục kích và dấu vân tay trên hung khí đưa ra kết luận, Vệ Lan chị gái Vệ Vệ xa quê nhiều năm có hiềm nghi lớn, đồng thời ban lệnh truy nã ở địa phương.

Mấy năm nay quỹ và cảnh sát đều đang tìm kiếm, mà cô ta tan biến vào hư không, trở thành một thành viên trong đám tội phạm truy nã được nuôi, cho đến khi người Phí Độ cài bên cạnh Tô Trình giám thị lão ngu xuẩn đó báo lên, nói Tô Trình thuê một nữ trợ lý không rõ lai lịch.

“Bây giờ tôi có thể tung lão này ra rồi chứ?” Vệ Lan cười nhẹ một tiếng.

Phí Độ trầm giọng dặn: “Cô phải cẩn thận.”

Vệ Lan dửng dưng hừ một tiếng: “Cần cưng lắm miệng? Cục cưng à, khi bà đây chém người, cưng còn ở nhà bú tí mẹ đấy.”

Phí Độ không để ý cô ta nói năng lỗ mãng, chỉ hỏi: “Cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Dù sao cô ta cũng từng giết người, là tội phạm truy nã, lần này bị lộ, nửa đời sau sẽ phí hoài trong tù.

“Việc đó không cần anh nhọc lòng,” Vệ Lan nói, “Phí Độ, hãy nhớ chuyện anh đã đáp ứng tôi.”