Đọc Thầm

Quyển 4 - Chương 7: Verkhhovenxki 7

“Người chứng kiến tên Hạ Hiểu Nam, là một nữ sinh chung lớp với bọn Phùng Bân, vài hôm trước mấy học sinh cùng trốn đi bụi, không biết vì sao chỉ có hai em này đi cùng nhau, có thể là lạc khỏi nhóm.” Tiêu Hải Dương đi theo sau Lạc Văn Chu, như một cái máy đọc, không biết cách dùng ấn lung tung là xong luôn, “Đêm qua khi Phùng Bân bị giết, cô bé trốn ngay trong thùng rác bên cạnh, có thể là cậu bé kia muốn bảo vệ em ấy.”

Lạc Văn Chu vừa sải bước đi tới xe cấp cứu vừa hỏi: “Mấy em học sinh còn ở trong thành phố, tại sao thời gian dài không tìm được?”

“Không biết chúng tìm ở đâu một đống sim điện thoại không đăng kí tên, không dễ định vị,” Tiêu Hải Dương dừng một chút, lại tiếp, “Vả lại đều lớn rồi, đi bụi còn tự mình mang tiền, để lại thư, chẳng ai ngờ được chúng thật sự có thể gặp chuyện. Lực lượng cảnh sát dưới cơ sở trước nay vẫn thiếu, đôi khi họ sẽ ưu tiên xử lý trường hợp khẩn cấp hơn…”

Lạc Văn Chu không phải chưa làm ở cơ sở, dĩ nhiên hiểu chuyện này, khoát tay cắt ngang Tiêu Hải Dương: “Ý chú là, hai học sinh đều mang theo di động? Vụ án xảy ra lúc nào?”

Tiêu Hải Dương hơi ngớ ra: “Pháp y khi nãy đã xem qua, bước đầu phán đoán là trước nửa đêm.”

“Trước nửa đêm,” Lạc Văn Chu dừng bước, “Cô bé kia đã không việc gì, thì tại sao sau đó không báo cảnh sát?”

Hạ Hiểu Nam nhân chứng mục kích duy nhất của vụ án phân thây đáng sợ này, chẳng những không báo cảnh sát, còn trốn một mình trong thùng rác cả nửa đêm, dọa nhân viên vệ sinh phát hiện xác chết phải uống một viên thuốc trợ tim hiệu quả tức thì.

Thiếu nữ mười lăm tuổi rất nhỏ gầy, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, là một mỹ nhân tương lai. Có điều hình tượng lúc này không được đẹp đẽ lắm – toàn thân vừa bẩn vừa hôi, đờ đẫn ngồi trong một góc nhỏ, ôm khư khư cặp sách, sắc mặt trắng bệch hãi người, con ngươi lại đen sẫm, như búp bê cao bằng người thiếu hồn đoản phách.

Khi Lạc Văn Chu đi tới, phát hiện một nhóm mấy nữ cảnh sát gồm Lang Kiều và nhân viên y tế đều ở đây, họ đứng một vòng quanh Hạ Hiểu Nam, chẳng ai dám tới gần.

Lạc Văn Chu nhìn lướt qua bầu không khí quỷ dị: “Có chuyện gì thế, các em đang vây xem cái gì vậy?”

“Sếp đừng qua đây, có thể cô bé này đã bị một chút kích thích,” Lang Kiều nhỏ giọng nói, “Nói chuyện không phản ứng, hễ có người tới gần là thét lên, ngay cả bác sĩ trông hiền lành nhất bên kia cũng không được, bọn em bây giờ đang chờ phụ huynh, xem thử có cần tiêm một liều an thần hay không.”

Lạc Văn Chu từ xa khom lưng xuống, thử để tầm nhìn ngang với cô bé. Ánh mắt Hạ Hiểu Nam khó khăn đối với mắt anh, nhưng tựa hồ không chuẩn tiêu cự, rời rạc lướt qua anh.

“Mấy người ở đồn công an hỗ trợ nhà trường và phụ huynh tìm kiếm ba bốn ngày, hay lắm, cảnh sát cũng chưa tìm ra, lại bị kẻ ác tìm thấy trước.” Lang Kiều thì thầm một câu, “Anh nói chuyện này là sao?”

“Mở các camera quanh đây, bên này là khu du lịch, không có nhiều góc chết an toàn, hung thủ cũng không thể ẩn hình – mặt khác, bảo các anh em đừng ngồi chơi, đi một vòng hỏi thử hết các cửa hàng tiện lợi, siêu thị, quán ăn… mấy đứa trẻ ranh ở bên ngoài, không thể không ăn không uống, chắc chắn có người đã gặp chúng.” Lạc Văn Chu nói đến đây đột nhiên hơi nhíu mày, chỉ cặp sách trong lòng Hạ Hiểu Nam, “Nhị Lang, em xem, trên cái cặp kia quẹt cái gì? Là vết bẩn hay vết máu?”

Lang Kiều còn chưa kịp nhìn kỹ, phía sau đột nhiên có một tiếng thắng gấp, lốp xe ma sát ra tiếng chói tai, như đào tung ba tấc đất.

Tập thể cảnh sát bác sĩ ở đây hơi run run.

Lang Kiều ngoảnh đầu nhìn lại, thì thào: “Không hay rồi, em chỉ sợ vụ này thôi.”

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên quần áo cầu kỳ tung cửa xe, chân chưa chạm đất người đã lao ra. Bà như cỏ lau bị gió lớn thổi rạp xuống, loạng choạng vài bước, không hề có trật tự ngã xuống đất, nửa người dính máu, vẻ mặt kinh hoàng, túm lấy viên cảnh sát đến đỡ, suýt nữa tụt cả quần người ta: “Con… con tôi đâu? Bân Bân của tôi đâu?”

“Hình như là mẹ nạn nhân Phùng Bân.” Lang Kiều nhỏ giọng nói.

“Bảo pháp y nhanh nhẹn lên, mau lôi thi thể vào túi,” Lạc Văn Chu đẩy nhẹ cô, giục, “Đừng để người nhà nhìn thấy, nhận mặt cái rồi mau khiêng đi, hôm sau nghiệm thi xong khâu lại nói tiếp.”

Nhưng đã chậm.

Mẹ Phùng Bân vốn là một người phụ nữ trung niên khẳng khiu, toàn thân rõ ràng chẳng được mấy lạng thịt, nhưng sau khi thấy rõ ngõ nhỏ pháp y ra vào, bà chợt nhảy lên, cực kỳ khỏe lao khỏi chồng và cảnh sát muốn kéo mình, nhất định phải đi tới xem đến cùng.

Chỉ nhìn một cái, nửa đời sau của bà đã bị xé nát.

Người đàn bà chẳng nói tiếng nào ngồi phịch xuống đất, nhân viên y tế vốn đang trông chừng Hạ Hiểu Nam đành phải ùa lên cấp cứu bà trước. Mẹ Phùng Bân thần trí không rõ bị mọi người lôi sang một bên, ngước lên thấy Hạ Hiểu Nam co ro trong một góc, bà hơi run run, lập tức tỉnh táo lại, dùng cả tay lẫn chân kéo cô bé: “Cháu bé, cháu biết chuyện gì đúng không? Cháu biết là ai hại chết Bân Bân của chúng ta chứ?”

Hạ Hiểu Nam bị bà kéo áo khoác, toàn thân co giật, tru lên một tiếng không giống tiếng người.


Nhất thời, tiếng gào khóc, khuyên can, chất vấn, và tiếng thét thảm thiết đề-xi-ben cao kéo dài không giảm của thiếu nữ vang lên như bom oanh tạc, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Lạc Văn Chu đau hết cả đầu, giơ tay bịt tai, quay đầu lại thoáng nhìn hẻm nhỏ đậm chất xưa – hung thủ thật sự là Lư Quốc Thịnh mười lăm năm trước sao? Nếu thật là hắn, tới lúc đó nên ăn nói thế nào với gia đình nạn nhân, bảo với họ là một âm hồn lang thang mười lăm năm khiến cảnh sát đến nay bó tay không một manh mối đã hại con các vị à?

Vì sao Lư Quốc Thịnh đột nhiên lộ diện? Hắn hết tiền rồi à? Và vì sao hắn lại nhắm vào học sinh trung học? Là bởi vì mười lăm năm qua đi, hắn đã không còn đủ sức, lại không có ai giúp đỡ, nên không còn tự tin ra tay với người lớn sao?

Còn nữa, trên thi thể nạn nhân Phùng Bân đắp áo đồng phục của chính cậu bé, giống như hung thủ sợ cậu bị lạnh, cho thấy điều gì? Kẻ ấy sau khi hành hung còn áy náy hối hận? Nhưng nếu hắn thật sự còn sót lại một chút nhân tính, hắn có thể làm chuyện phân thây đâm nát mắt một cậu thiếu niên chưa trưởng thành ư?

Rốt cuộc là vì sao?

Cha Phùng Bân loạng choạng lui ra ven đường, đột nhiên chẳng còn sức đi quan tâm cảm xúc của vợ nữa, ông miễn cưỡng giữ khí chất thương nhân bình tĩnh dễ trao đổi, thậm chí khi Lạc Văn Chu nhìn qua đã gật đầu, hình như muốn mỉm cười, song thất bại.

“Tôi quá bận rộn công việc, mươi bữa nửa tháng không gặp nó được một lần, còn đưa nó vào trường nội trú, giống như nó là một gánh nặng không có chỗ để,” Người cha ấy nói, “Có phải tôi đã sai rồi hay không?”

Lạc Văn Chu không trả lời.

Cha Phùng Bân đang nói thì cột sống chợt tan biến vào không khí, ông ngồi xổm xuống co mình lại, từ từ bưng kín mặt.

“Báo cho phụ huynh Hạ Hiểu Nam chưa?” Lạc Văn Chu bóp mạnh mũi, quay đầu hỏi cấp dưới, “Người đâu? Sao vẫn chưa đến? Khi nào có thể làm cho cô bé đó nói một câu?”

Trên đường dần đông người, xe cộ nườm nượp mới bắt đầu, bỗng nhiên, một chiếc xe lăn điện đột ngột lao ngược tới bên này. Chắc là ông cụ trên xe lăn chê phương tiện thay đi bộ này chạy quá chậm, ra sức rướn cổ, như một con rùa già, xe lăn qua một chỗ gồ lên, trọng tâm nghiêng quá về phía trước, ông ngã xuống khỏi xe lăn.

Đào Nhiên vừa vặn ở gần đó, thấy vụ tai nạn giao thông cỡ nhỏ này vội chạy tới đỡ cụ dậy: “Trời ơi, sao ông lăn cái này ra đây? Ông không sao chứ? Phía trước chặn đường rồi, không thể đi…”

Ông cụ giãy giụa, nắm lấy cổ tay Đào Nhiên, nói không rõ lắm: “Hỉ Na…”

Đào Nhiên ngớ ra: “Sao cơ ạ?”

Ông cụ đau đớn nhìn anh, môi run run theo tính thần kinh.

“Hạ, Hỉ Na… Nam!”

“Cha mẹ Hạ Hiểu Nam đều đã qua đời, nhà chỉ có một ông nội, hai năm trước do đột ngột chảy máu não đã để lại không ít di chứng, đầu óc tỉnh táo nhưng đi lại khó khăn, nói chuyện cũng chẳng ai hiểu.” Từ hiện trường trở về Cục công an thì đã sắp trưa rồi, Đào Nhiên dùng tới trình độ nghe tiếng Hán cấp 16 mới trầy trật trao đổi xong với ông nội Hạ Hiểu Nam, anh thở dài, “Tội nghiệp quá, tôi thấy còn không bằng lú lẫn hẳn luôn cho xong.”

Lạc Văn Chu hỏi: “Gia đình như vậy, sao cô bé còn học trường nội trú?”

“Gia cảnh quá khó khăn, tiền thuốc men của ông nội không phải đều có thể dùng bảo hiểm, Dục Phấn lúc ấy thì muốn tuyển một số học sinh giỏi làm bộ mặt trường, học bổng rất cao, hơn nữa ông lão kia tính tình hơi ngang, không muốn người khác coi mình là người tàn tật, bình thường việc nhà đều tự làm, cũng không để ai chăm sóc.”

“Các em khác thì thôi,” Một cảnh sát hình sự bên cạnh nói, “Nhưng em thật sự không hiểu nổi, một cô bé như Hạ Hiểu Nam làm sao lại đi bụi – em mới tra thử, kết quả thi tốt nghiệp cấp hai của cô bé này lọt top 50 toàn thành phố, chỉ cần giữ vững thành tích này, mỗi năm Dục Phấn sẽ cho hai vạn đồng tiền học bổng. Thành tích của cô bé vẫn rất xuất sắc, chắc hẳn không thành vấn đề, giáo viên ở trường cũng nói cô bé có tính cách hướng nội nhưng đặc biệt hiểu chuyện, trên việc học chưa từng để ai phải bận tâm, em ấy sẽ vì cô đơn buồn chán mà trốn khỏi trường đi bụi? Tình hình gia đình như vậy, cô bé nhẫn tâm bỏ mặc ông nội? Thế cô bé này không khỏi quá không có lương tâm rồi.”

Lạc Văn Chu không nói gì, dùng di động xem bức thư Phùng Bân để lại trước khi bỏ đi, bức thư này khá hot trên mạng, lúc này tin tức Phùng Bân bị giết vẫn chưa truyền ra, mọi người còn đang công kích cơ chế giáo dục và quan hệ gia đình kiểu Trung Quốc.

Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút, tiện tay gửi link bức thư cho Phí Độ, vừa gửi xong ngoài cửa liền có người thò đầu vào: “Đội trưởng Lạc, chủ nhiệm lớp Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam đến rồi!”

Di động của Phí Độ reo khẽ một tiếng, báo có tin nhắn mới, điện thoại bị đè dưới một đống đồ, hắn nhất thời không nghe thấy.

Trợ lý Miêu đưa bút máy dùng để ký tên, cúi đầu nhìn Lạc Một Nồi vênh váo tuần tra bên cạnh, nhân khi Phí Độ xem giấy tờ, rất muốn chơi với mèo một lúc, bèn hỏi: “Sếp, con mèo này có cào không?”


Phí Độ nói: “Có.”

Trợ lý Miêu: “…”

Cô im lặng rụt tay về, đánh giá căn nhà phong cách hiện đại đơn giản này: “Sếp… bây giờ ở đây?”

Phí Độ đẩy nhẹ kính, ngẩng đầu nhìn cô.

“Ừm…” Trợ lý Miêu do dự, rất khéo léo nói, “Cảm giác khác văn phòng sếp nhiều quá, hình như không cùng một phong cách.”

Phí Độ cười cười không đưa ra ý kiến, so sánh với văn phòng hắn thì hầu hết nhà trên thế giới đều đơn sơ nghèo nàn như nhà vệ sinh công cộng vậy, song đó không hề là phong cách của hắn. Lúc này, một bản hợp đồng sơ bộ lộ ra, Phí Độ xem lướt qua nhanh như gió, nội dung không có vấn đề, nhưng trang giấy có mùi đặc biệt. Hắn dừng lại, cầm lên ngửi thử – bạc hà, lá húng quế…. còn pha trộn một chút mùi quả mọng.

Phí Độ ngẩng lên nhìn trợ lý Miêu, trợ lý Miêu cười khổ. Chủ tịch Phí có tiếng chay mặn không kiêng, hơn nữa gu thẩm mỹ trước nay không phải là bí mật gì, đến Trương Đông Lai cũng biết hắn thích người và vật bề ngoài thanh tú kín đáo, bên trong lại có chút kích thích. Thành thử thường xuyên có người lợi dụng điều này để giở vài trò.

Phí Độ bỏ hợp đồng xuống, rút một tờ khăn giấy ướt lau tay: “Từ khi nào công ty ta đã chú trọng đến mức cả giấy in cũng đặc chế? Chúng ta có quan hệ bám váy gì với hoàng gia Ả-rập à?”

Trợ lý Miêu thấp giọng giải thích: “Là trợ lý ông Tô mới tuyển.”

“Có phải ông Tô còn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm không?” Phí Độ nở nụ cười không thành tiếng, ánh mắt lại hơi lãnh đạm, “Lão Tô này làm việc dưới tay ba tôi hơn mười năm, liền tự cho là nguyên lão hai triều, có thể làm nhiếp chính vương rồi.”

Trợ lý Miêu không dám tiếp lời – nhóm tâm phúc cũ của cựu chủ tịch sau khi Phí Độ nắm quyền cơ bản đã giải tán bảy tám phần, tốt thì điều đi dưỡng lão, ác thì bị bắt thóp, trực tiếp đi ăn cơm tù, còn có người xảy ra đủ chuyện ngoài ý muốn tự động xin từ chức, đến bây giờ chỉ sót một người cũ là Tô Trình như quả to duy nhất còn lại trên cây, lại còn là người tư chất tầm thường nhất.

“Nhưng tôi thích loại ngu xuẩn biết tự bành trướng này – trở về bảo với lão, tôi không rảnh, lão già rồi, lau sạch mông mình trước đi rồi hãy nói, dùng mấy thủ đoạn cấp thấp này rất mất giá. Nếu có người muốn gặp tôi, thì hãy tự mình tới tìm tôi, tôi không thích cách quanh co lòng vòng kiểu này lắm.” Phí Độ nói đến đây lại đổi giọng, nháy mắt với trợ lý Miêu, ngữ khí dịu đi, “Sao các em không ngăn giúp tôi, tôi không phải đại gia của các em à? Có phải tôi ít về, nên bây giờ các em đều không còn yêu tôi nữa hay không?”

Trợ lý Miêu đã sớm quen với sự thay đổi thất thường vừa trở mặt vừa như đùa giỡn này của hắn, mặt không đổi sắc, chỉ lấy làm lạ hỏi: “Là ai muốn ông Tô giới thiệu với sếp, còn để ông ta đi một vòng lớn như thế?”

“Vài kẻ râu ria ấy mà.” Phí Độ nhanh chóng ký xong số giấy tờ còn lại, tiễn trợ lý Miêu ra cửa, trước khi đi lại nghĩ tới điều gì, nói, “Đúng rồi, có phải gần đây giá cả thực phẩm lại tăng không? Nói với nhân sự, tăng tiêu chuẩn trợ cấp cơm trưa của mọi người thêm ba mươi phần trăm, ăn ngon mới có sức làm việc chứ.”

Ông chủ nói phát tiền! Trợ lý Miêu lần này không hề ý kiến ý cò, giòn giã trả lời, ngay cả bước chân cũng nhanh nhẹn hẳn: “Sếp ơi, sao sếp biết thực phẩm tăng giá?”

Bởi vì lúc rửa rau nhìn thấy nhãn, lắm miệng hỏi một câu, còn bị ai đó cằn nhằn một trận “không biết nhân gian khó khăn”.

Phí Độ không nói gì, dùng mũi chân ẩy Lạc Một Nồi ra theo quay về trong nhà, cười tít mắt vẫy tay tạm biệt trợ lý Miêu.

Có người đang thăm dò sức khống chế của hắn đối với công ty.

Phí Độ đẩy cửa sổ, để mùi nước hoa lởn vởn ban nãy tan đi.

“Những người đó” quá cẩn thận, từng ấy năm chưa bao giờ lộ ra một chút dấu vết trước mặt hắn, nhưng trong vụ án Chu Thị, họ bị ép chặt tay để sống tiếp, mất đi đại kim chủ Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu, bây giờ nhất định rất khó sống, cho nên cần khai quật gấp nguồn tài chính mới.

Xem ra danh tiếng đảo điên của hắn những năm gần đây, thủ đoạn ngoài lỏng trong chặt, động tác muốn rút ống thở của Phí Thừa Vũ ở viện an dưỡng Tân Hải, và hành động vứt công ty khổng lồ, hao tâm tốn sức gia nhập kế hoạch “Tập Tranh” mới… rốt cuộc đã hoàn thành bước đệm lâu dài, ép “những người đó” bắt đầu thử tiếp xúc với hắn.

Có điều…

Phí Độ rút di động dưới bàn ăn, định mở ứng dụng đọc sách kia – còn có một lực lượng như có như không can thiệp vào, thậm chí xem như vô tình giúp hắn một phen, hắn năm lần bảy lượt thử truy tra, đều không có kết quả, đó sẽ là ai?

Lúc này, hắn nhìn thấy đường link và lời nhắn Lạc Văn Chu gửi cho hắn.

Lạc Văn Chu nói: “Bức thư này không bình thường lắm, cậu xem thử giúp tôi.”

Trong phòng tiếp khách của Cục công an, một cô giáo ngoài bốn mươi dẫn theo một nam sinh, đang trò chuyện với cảnh sát phụ trách tiếp đãi, chính là giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng lớp Phùng Bân.

Lạc Văn Chu đứng ở cửa bàng thính một lúc, liếc nhìn quần áo của nam sinh ấy, nam sinh vắt áo khoác đồng phục lên khuỷu tay, đứng ở một bên, hoàn toàn không giống lũ trẻ trâu cùng tuổi dậy thì lộn xộn, nhìn thấy Lạc Văn Chu ngoài cửa liền lịch sự cười chào anh. Chẳng biết tại sao Lạc Văn Chu lại nghĩ tới Phí Độ phiên bản thiếu niên, nhìn kỹ lại, anh phát hiện nhãn hiệu chiếc sơ mi nam sinh nọ mặc đặc biệt quen mắt – lúc sắp xếp tủ quần áo cho Phí Độ đã thấy không chỉ một chiếc, tên dài ngoằng chẳng biết nên đọc thế nào.

Một tên nhóc con mặc quần áo đắt tiền như vậy?

Lạc Văn Chu nhíu mày, trường trung học Dục Phấn này quả nhiên là câu lạc bộ nhà giàu.

“Sếp,” Lang Kiều rảo bước tới, ghé tai anh thì thầm, “Camera ở ngã tư đã quay được hung thủ.”

Lạc Văn Chu lập tức quay đầu lại.

“Em không biết nên đã nhờ các tiền bối xem, hình như… chính là Lư Quốc Thịnh kia.”