Đọc Thầm

Quyển 4 - Chương 13: Verkhhovenxki 13

Hạ Hiểu Nam đã được cứu, song cô bé rốt cuộc liên quan thế nào với vụ án Phùng Bân bị giết một cách quỷ dị, thì vẫn bao phủ trong màn sương mù dày đặc.

Tuần tra viên thần bí lúc ấy muốn làm gì? Tại sao phải trà trộn vào khu thắng cảnh Chung Cổ Lầu, và tại sao phải bám theo nhóm Lạc Văn Chu? Điều này cũng vô cùng khó hiểu.

Trăng sáng sao đẹp, có thể trong Dao Trì cũng kết đầy hoa tuyết, các lộ thần tiên trốn mùa đông vây quanh gương Tình Nhân, ban đầu chỉ muốn xem một đoạn yêu đương hoa tiền nguyệt hạ, nào ngờ gương Tình Nhân này chế tạo quá ẩu, giữa chừng chuyển kênh, chiếu phim trinh thám rùng rợn đẫm máu.

Chúng thần tiên đồng loạt mất hứng, không nói lời gì nổi lên một đám mây đen che bầu trời sao sáng ngời, để lại sương mù mờ mịt, đen kịt màu đít nồi, rồi tan đi các ngả.

Chờ nhóm Lạc Văn Chu xử lý xong vụ thiếu nữ nhảy lầu, sắp xếp cho Hạ Hiểu Nam sau đó về nhà, vở kịch hoa tiền nguyệt hạ lúc tám giờ tối của nhân gian cũng sắp hát đến đoạn kết rồi.

Lạc Văn Chu cảm thấy cả không khí cũng bị loãng đi ba phần vì đói, khi mở cửa ra anh còn rất khó chịu phát hiện, bụng mình rỗng tuếch mà trong chậu của Lạc Một Nồi lại có cả thức ăn lẫn vỏ hộp. Con mèo già vô lương tâm ăn uống no nê, liếm lông mượt mà, dạng bốn chân nằm ườn trong ổ. Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi tai nhọn xoay nửa vòng, đến để ý nó cũng chẳng buồn để ý, đừng nói chi tới đón chào.

Lạc Văn Chu sâu sắc hiểu được địa vị của mình trong nhà – thì ra Lạc đại gia mỗi ngày đi ra đi vào đón chào chỉ là phiếu cơm biết đi, về phần bản thân tên phế thải hai chân hốt phân, nó chẳng có lấy tí tẹo hứng thú, chỉ cần có ăn thì người lang thang đâu cũng kệ, thích chết thì tùy.

Sinh vật khác bữa đói bữa no không có gì, Lạc Văn Chu chỉ sợ bệnh nhân bị đói thôi.

Lúc vừa đưa Hạ Hiểu Nam xuống, anh đã định kêu bệnh nhân đi trước, song Phí Độ không chịu.

Thấy thời gian đã quá muộn, trên đường Lạc Văn Chu lại muốn mua ít thức ăn ngoài, Phí Độ cũng không nói muốn ăn gì, chỉ đưa ra lời bình bới lông tìm vết dành cho các nhà hàng lớn nhỏ dọc đường đi qua, ý không nói ra vẫn là không chịu.

“Nhất định muốn về nhà ăn, về nhà có món gì ngon? Cho cậu húp cháo ăn dưa muối thì ngon miệng à? Cậu còn khó chiều hơn con Lạc Một Nồi.” Lạc Văn Chu vừa phàn nàn, vừa vội vàng bỏ một bát gạo đã vo vào ngăn đá tủ lạnh, lại bắt đầu băm thịt và trứng muối, luống cuống mở nồi áp suất, bực bội mắng Phí Độ vô công rồi nghề kế bên, “Còn vướng chân vướng tay y như con Lạc Một Nồi!”

Phí Độ cầm máy chơi game đi quanh anh và Lạc Một Nồi không biết từ khi nào sán tới ngắm sách dạy nấu ăn của loài người một đứng một ngồi chồm hổm, cùng nhau ném ánh mắt tới anh.

Lạc Văn Chu nhìn hai vị này chốc lát, không đầy nửa phút đã quân lính tan tác, bại trận, nhịn nhục đi làm việc.

Phí Độ đua mô-tô với một đám phú nhị đại buồn chán dưới mưa to tầm tã, cùng bọn hồ bằng cẩu hữu chè chén đến nửa đêm, tiêu tiền như nước, nói năng ngọt xớt, rõ ràng nên là kẻ huênh hoang tùy hứng, nhưng đồng thời hắn lại quá kiềm chế thâm trầm, cười cũng vậy, giận cũng vậy, phần lớn là bày ra theo tình hình, một chút hỉ nộ ai lạc chân thật đều như nguyên tố vi lượng, cần dùng dụng cụ thí nghiệm đặc thù mới có thể hơi nhìn ra.

Lạc Văn Chu gắn hai tấm kính hiển vi trước đôi mắt trần của mình, lờ mờ không rõ lắm, có thể là ảo giác, anh cảm thấy Phí Độ lúc này hơi “dính” anh – chỉ có một tẹo, là độ dính của gạo nấu nát nhừ.

Có lẽ khi đi lướt qua Hạ Hiểu Nam không ngừng thì thào “bà ấy hận em”, trong lòng hắn không hề như hắn biểu hiện ra ngoài, chẳng chút động lòng, chẳng một kẽ hở.

Phí Độ theo sự phân công của Lạc Văn Chu, chiếm dụng một cái thớt be bé, bắt tay vào làm “dưa muối trộn”. Dưa muối là cải củ mua ngoài quán, cần cắt thành sợi, lại thêm ngò cắt nhuyễn, ớt cắt hạt lựu, bỏ dầu mè và các gia vị khác, làm theo cách ăn “rau trộn lão hổ” của riêng người dân Đông Bắc.

Bất kể bảo hắn làm gì, Phí Độ đều học rất nhanh, nói một lần là nhớ, mau chóng ra dáng… Chỉ là kỹ thuật dùng dao hơi kém, nhát kế phải canh góc độ mất cả buổi, dao chạm từng nhát vào thớt thức ăn chín, tiếng va chạm ngân dài, nghe đặc biệt thôi miên, mãi đến khi Lạc Văn Chu dùng nồi áp suất nấu xong một nồi cháo trứng muối thịt nạc tự sáng tạo, hấp chín bánh bao đông lạnh, Phí Độ mới thái xong một dúm cải.

Lạc Một Nồi trên nóc lò nướng thò đầu ra, tò mò dòm Phí Độ, quan sát xem hắn làm gì, lại không dám lỗ mãng gây sự trước mặt hắn.

Lạc Văn Chu khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn ngài Phí và ngài mèo của anh, cho đến lúc này, trái tim anh rơi trên nóc tòa nhà hành chính phủ đầy băng sương mới như quay về thể xác, chậm rãi chìm vào ngực, nở ra một đóa hoa tên khoa học là “yên bình”.

Phí Độ đang dùng dao canh trên canh dưới quả ớt, thì Lạc Văn Chu đột nhiên giống như vô tình mở miệng: “Này, cậu về sau… có muốn cứ thế này mà sống với tôi không?”


Phí Độ trượt tay, dao rơi xuống, chém ngang eo quả ớt trên thớt.

Quả ớt chết không nhắm mắt phun lên trời một luồng oan tình cay xè, như bom sinh vật, Phí Độ và Lạc Một Nồi trúng chiêu đồng thời hắt xì lia lịa, cay đến chảy cả nước mắt lẫn nước mũi.

Lạc Văn Chu sớm có chuẩn bị né đi hơn một mét, cười ngặt nghẽo – sau đó anh thừa cơ lảng qua câu hỏi vừa rồi, hi hi ha ha lấy hộp khăn giấy ướt cho Phí Độ.

Phí Độ dùng đôi mắt nhòe nước mắt đỏ hoe, quay đầu lại chăm chú nhìn bóng lưng hơi hoảng hốt của Lạc Văn Chu, nhất thời kích động muốn đuổi theo trả lời một tiếng “Được”. Song hắn vừa há miệng liền không nhịn được quay mặt đi hắt xì thật to, sự kích động trong khoảnh khắc như một ngọn lửa mỏng manh trong cây đèn bão, vô thanh bùng lên, lại vô hình lụi xuống.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Văn Chu trước hết bị gọi vào phòng pháp y, vết máu trên cặp của Hạ Hiểu Nam đã xét nghiệm ra kết quả, quả thực là của Phùng Bân, mé trong quai cặp còn có một dấu vân tay máu bị khuất, trùng khớp với vân tay Lư Quốc Thịnh lưu trữ trong hệ thống.

“Nói cách khác, Lư Quốc Thịnh giết Phùng Bân xong, lôi Hạ Hiểu Nam ra khỏi thùng rác, lấy tiền và di động trong cặp rồi trả đồ lại.” Đào Nhiên vừa nói vừa che giúp Lang Kiều – trưởng công chúa xúi quẩy đang nhân bệ hạ không chú ý, mặt mày ủ ê đi khắp nơi đổi bánh bao, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy Hạ Hiểu Nam không thể là đồng mưu, các ông suy nghĩ chuyện này không cảm thấy rất đáng sợ à? Đừng nói một cô bé, nếu tôi không phải cảnh sát, dù sao chăng nữa, tôi chắc chắn không dám qua lại với loại người cùng hung cực ác như Lư Quốc Thịnh.”

“Còn có tuần tra viên khả nghi kia,” Sau khi bịn rịn chia tay cái bánh bao nhân ngò cuối cùng, Lang Kiều thò đầu xen vào một câu, “Em vốn cho rằng hắn và đám Lư Quốc Thịnh là một bọn, tay tuần tra viên giả mạo tính toán xóa vết máu ở hiện trường, nhưng bây giờ nghĩ lại, xóa sạch vết máu có thể có tác dụng gì? Lư Quốc Thịnh đã đối mặt với Hạ Hiểu Nam, kết luận này chúng ta xét nghiệm là ra, ngay cả giết người phân thây hắn cũng không chịu đeo bao tay, tí tẹo vết máu ở hiện trường phạm tội thì có gì phải để ý?”

Lạc Văn Chu nhìn cô một cái, Lang Kiều vội rụt đầu lại, không dám tiến vào tầm nhìn của anh nữa. Cô vắt óc nghĩ cả buổi, thật sự chẳng nghĩ ra mình lại đắc tội sếp chỗ nào, chỉ cảm thấy lòng dạ lão gay này như châm đáy biển, sáng nắng chiều mưa, hoàn toàn chẳng thể tìm ra dấu vết.

Lang Kiều nhất thời cảm thấy “tiền đồ vô lượng”, rất muốn đổi tên gay khác làm sếp, chẳng hạn như tổng tài bá đạo họ Phí cũng không tệ đâu.

“Hạ Hiểu Nam thế nào rồi?”

“Lát tôi sẽ thử trò chuyện,” Đào Nhiên nói, “Đúng rồi, tôi vừa liên hệ với giáo viên và mấy học sinh kia của Dục Phấn, cô giáo thì không nói gì, đồng ý xong tiết học sẽ tới đây, phụ huynh học sinh thì đều không muốn lắm, có thể còn phải thuyết phục thêm.”

Con nhà người ta gặp chuyện, làm phụ huynh đương nhiên phải lo sợ, nhưng nếu vì việc này mà để Cục công an suốt ngày triệu con mình đến hỏi, thì không tốt lắm đâu.

“Tôi hiểu,” Lạc Văn Chu thở dài, “Thật sự không muốn đến, thì lát nữa chúng ta lần lượt tới nhà – giờ đi hỏi Hạ Hiểu Nam một chút trước.”

Hạ Hiểu Nam lẳng lặng ngồi đó, như một ngọn đèn mỹ nhân yếu ớt, nét vẽ tinh xảo rất sống động, song chỉ là một lớp giấy, hơi sơ sẩy là sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro tàn.

Cô bé không hé môi một tiếng nhìn Đào Nhiên và Lạc Văn Chu, kế đó lại lần nữa cúi đầu, tóc rũ rượi buông xuống hai bên, rơi một lọn trên vai.

Lạc Văn Chu giỏi đối phó hạng cùng hung cực ác hơn, vừa thấy Hạ Hiểu Nam liền đau đầu, bởi vậy giao sân nhà cho Đào Nhiên.

“Em là Hạ Hiểu Nam phải không?” Đào Nhiên như một giáo viên môn phụ dễ nói chuyện, cực kỳ hiền lành ngồi xuống trước mặt cô bé, đưa thẻ công tác ra, “Anh tên Đào Nhiên, công tác ở đội cảnh sát hình sự, anh muốn tìm em để làm rõ một số việc.”

Hạ Hiểu Nam không ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy, chỉ chăm chú cạy móng tay.

Một tiếng sau, Đào Nhiên bất lực ra khỏi phòng thẩm vấn.

Hạ Hiểu Nam như đeo trên lưng một cái vỏ ốc ẩn hình, bên ngoài hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ run rẩy rụt về, dịu giọng khuyên nhủ em không lên tiếng, thái độ hơi cứng rắn thì em khóc, khóc muốn xé ruột xé gan, có một lần thậm chí suýt nữa bị sốc. Đào Nhiên hết cách, giữa chừng đành phải đuổi Lạc Văn Chu đóng vai mặt đen tới phòng giám sát.

Xét trên mức độ nào đó, cô bé này cứng mềm đều không nghe.


Từ đầu đến cuối, em chỉ gật đầu đúng ba lần.

Lần đầu tiên là Đào Nhiên hỏi “Khi Phùng Bân ngộ hại em có mặt không”, lần thứ hai là Lạc Văn Chu sốt ruột trước thái độ né tránh ấy, nói một câu “Có phải em trước đó đã cấu kết với tên tội phạm truy nã hay không, không thì làm sao hắn có thể vừa vặn chặn các em lại trong hẻm nhỏ rối như vậy”.

Lần thứ ba, thì là Đào Nhiên hỏi “Em có biết là ai muốn hại Phùng Bân không”.

Lần này Hạ Hiểu Nam đưa ra câu trả lời rõ ràng: “Là em.”

Hai chữ “là em” vừa ra khỏi miệng cô bé liền sụp đổ, thần kinh mảnh tựa tơ nhện, như cái máy tính cũ sắp hỏng, tùy tiện lôi con nhện ra cũng có thể rách, rách rồi là không nối được. Về phần tại sao cô bé muốn hại Phùng Bân, từ đâu biết Lư Quốc Thịnh, tên tội phạm truy nã ấy sau khi gây án lại chạy đi đâu rồi, thì hoàn toàn không hỏi ra được.

Người bị cuốn vào một vụ án nghiêm trọng, chỉ cần không phải là loại siêu biến thái điên rồ thì thường sẽ chống chế, dù không chống chế được cũng vô thức miêu tả mình thành nạn nhân bất đắc dĩ – phủi sạch quan hệ và trốn tránh trách nhiệm chính là nhân chi thường tình – họ rất ít thừa nhận thẳng thắn như thế, đến cả động cơ cũng không chịu bịa ra.

Ông nội Hạ Hiểu Nam chờ trong hành lang, cháu gái bị dẫn đến Cục công an, ông cụ rốt cuộc chậm chạp phát hiện không đúng, ông nghe ngóng khắp nơi mới chắp vá ra một chút ngọn nguồn, sợ nứt cả gan mật, thấy Đào Nhiên và Lạc Văn Chu đi tới, lập tức như học sinh phạm lỗi, luống cuống đứng dậy.

Đào Nhiên dùng khuỷu tay huých Lạc Văn Chu: “Ông đi nói với ông cụ đi.”

Lạc Văn Chu nghe vậy quay đầu chạy luôn: “Chủ nhiệm Lý, trời ơi chủ nhiệm Lý, cháu tìm chú cả buổi rồi, tài liệu hôm qua cháu hỏi chú đã tìm giúp cháu chưa, cháu đang cần dùng gấp lắm!”

Đào Nhiên: “…”

Tên khốn!

Bởi vì Hạ Hiểu Nam không chịu phối hợp, cả vụ án lại lần nữa rơi vào bế tắc.

Chạng vạng, đội hình sự bận rộn một ngày chẳng thu hoạch được gì gặp nhau trong phòng họp.

“Cô bé đó ngoại trừ lặp đi lặp lại thừa nhận là mình hại chết Phùng Bân, thì không chịu nói gì khác,” Sau khi cảm xúc của Hạ Hiểu Nam ổn định, Lang Kiều lại đi tìm cô bé nói chuyện một lần, “Còn nữa, em nói gần nói xa, phát hiện cô bé căn bản không biết Lư Quốc Thịnh là tội phạm truy nã mười lăm năm trước đang trốn chạy, nhắc tới người này liền bắt đầu run rẩy, cạy rách ngón tay cũng không hề nhận ra, là sợ thật chứ không phải đóng kịch.”

“Cô Tống giáo viên chủ nhiệm vừa đến nói chuyện với tôi,” Đào Nhiên cầm sổ đi vào, “Cô nói Hạ Hiểu Nam thành tích học tập tốt, tính tình dịu dàng, ngoại hình cũng xinh, trong lớp có không ít nam sinh thích, song không thấy cô bé quá thân cận với ai – nữ sinh cũng không nốt. Bầu không khí trong lớp rất tốt, tất cả đều rất đoàn kết, các em ở chung trong trường từ sáng đến chiều, như người nhà vậy, không tồn tại tình trạng bắt nạt.”

Lang Kiều nói: “Trong trường có tình trạng bắt nạt hay không, giáo viên chưa chắc đã biết đâu?”

“Không,” Tiêu Hải Dương đẩy kính, “Cãi nhau vặt vãnh do chuyện nhỏ nhặt giáo viên có thể không biết, nhưng bạo lực học đường thời gian dài, mang tính quần thể, trừ khi giáo viên là thanh niên mới tốt nghiệp, chưa hề có kinh nghiệm, nếu không nhất định đều nắm được. Hoặc bạo lực học đường quả thật không có, hoặc cô giáo đó đang nói dối.”

Tài liệu thẩm tra chính trị của Tiêu Hải Dương đè ngay trên bàn làm việc của Lạc Văn Chu, anh còn chưa kịp mở ra, nghe vậy anh nhìn cậu một cái: “Không phải anh bảo các chú đi nói chuyện với các em học sinh à?”

“Nói rồi ạ,” Tiêu Hải Dương mở sổ ra, “Lần này đi bụi có tổng cộng sáu em học sinh, trừ Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam ra thì còn bốn em khác, ba trai một gái, em gái nói là sợ phát sốt, căn bản không chịu gặp bọn em, ba cậu trai còn lại thì gặp được, nhưng hỏi gì cũng không biết, nhất trí như đã thống nhất trước, khăng khăng nói trốn ra ngoài chơi, hôm xảy ra chuyện đều ở khách sạn, không biết Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam đi cùng nhau, cũng không biết hai bạn ra ngoài làm gì.”

Lạc Văn Chu nghĩ ngợi một chút: “Anh nhớ có một cậu nhóc béo tên Trương Dật Phàm, gặp người lạ nói chuyện hơi cà lăm, cậu nhóc cũng không nói gì à?”

Tiêu Hải Dương lắc đầu.

Lạc Văn Chu: “Bên phía khu thắng cảnh thì sao? Có manh mối gì về tuần tra viên giả mạo kia không? Hôm xảy ra chuyện, Lư Quốc Thịnh giết người, nghênh ngang rời khỏi hiện trường, sau đó đã đi đâu, có camera để lần theo không?”

Mấy cảnh sát hình sự chạy qua chạy lại mệt phờ cùng lắc đầu.

Lạc Văn Chu cau mày, đột nhiên đứng dậy, mặc áo khoác muốn đi, Lang Kiều vội nói: “Sắp tan tầm rồi, sếp, anh còn muốn đi đâu nữa? Ngày mai nói tiếp đi.”

“Lại đi tìm mấy em học sinh kia trò chuyện.” Lạc Văn Chu uống một ngụm hết ly trà trên bàn, anh biết hôm nay tan tầm sẽ không nhìn thấy Phí Độ ở bãi đậu xe đối diện, bởi vậy chẳng hề chờ mong từ “tan tầm” này, lờ đờ nói, “Trò chuyện xong tiện thể gọi taxi về nhà.”

Lang Kiều thoáng nhìn đồng hồ: “Nhưng bên phía Đại học Công an Yến Thành nói lát liên lạc viên sẽ đến, anh đi vắng ai ký cho người ta xem hồ sơ?”

Lạc Văn Chu bực bội khoát tay: “Kệ xác đi, hắn ta là ai mà kêu anh chuyên môn ở đây chầu chực thánh giá? Anh không phải làm việc à, nghĩ ai cũng rảnh hơi như đám sinh viên đó chắc? Bảo tên đó ngày mai đến chuyến nữa.”

Anh chưa dứt lời, đã nghe một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Lịch hẹn trước hôm nay kín rồi à?”