Đọc Thầm

Quyển 3 - Chương 4: Macbeth 4

“Tại sao lại là giang hồ đồn?”

“Bởi vì tôi không tin lắm.” Phí Độ ngồi trên ghế lái phụ rộng rãi duỗi chân vươn vai, động tác này khiến lớp ngụy trang “sinh viên gương mẫu” hơi lộ ra sơ hở, một chút không buồn để ý rất “Phí Độ” thò đầu ra, “Nếu thực sự có một người như thế, nhà họ Chu đã nhận về từ lâu rồi, dù sao…”

Trực giác Lạc Văn Chu bảo rằng đoạn sau hắn sắp nói chắc chắn không phải lời hay, đã chuẩn bị sẵn sàng cắt ngang. Lại thấy Phí Độ như đột nhiên nhớ tới điều gì, tự động dừng lại.

Lang Kiều không hiểu gì hết, gặng hỏi: “Dù sao cái gì?”

“Dù sao thì… ông Chu này giữ mình luôn tương đối đàng hoàng, dẫu năm xưa đạo đức cá nhân hơi tệ, chắc cũng chỉ có một lần như vậy. Mấy chục năm qua ông ta đã làm không ít việc công ích, cũng coi như là lãng tử quay đầu, vợ đã qua đời nhiều năm, chắc cũng chẳng ai nói gì nữa. Nhân vô thập toàn, phạm sai lầm biết hối cải, không phải càng đáng quý à?” Phí Độ nghiêm trang như thật, nói với Lang Kiều, “Tôi tin với sự tu thân dưỡng tính của ông Chu, không cần thiết giấu giếm quá khứ của mình.”

Lang Kiều gật lấy gật để, cho rằng Phí Độ thật sự rất khác đám “tổng tài bá đạo” coi trời bằng vung trong mấy bộ truyện đồi trụy, hoàn toàn có thể nói là tấm gương đạo đức văn minh của thanh niên đương đại.

Lạc Văn Chu hơi cảnh cáo trừng mắt nhìn Phí Độ một cái, nghe ra ẩn ý giấu trong những lời nghiêm túc – đám chơi bời này hầu hết cho rằng một đứa con riêng chẳng tính là gì, nhất là đến đẳng cấp như Chu Tuấn Mậu, đừng nói phu nhân đã nhường chỗ từ lâu, dù còn sống, trong tình huống hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông này, căn bản cũng chẳng quản được ông ta đẻ mấy đứa con ở bên ngoài.

“Nhưng không có lửa làm sao có khói, chưa hẳn là hoàn toàn không có,” Phí Độ lại đổi đề tài, “Câu ‘xe là hung khí táo tợn’ này của Chu Hoài Tín rất có lý, tôi thấy hay ta cứ tra sơ về tài xế gây tai nạn đi?”

Hắn vừa dứt lời, Tiêu Hải Dương liền gọi điện tới.

Tiêu Hải Dương bị Lạc Văn Chu phái đi gặp đồng nghiệp của Đổng Càn tài xế gây tai nạn để tìm hiểu tình hình cá nhân của ông ta.

Chẳng rõ Tiêu Hải Dương đã có bằng lái chưa, e rằng cậu nhóc bốn mắt này không biết thắng là cái gì, Lạc Văn Chu cảm thấy tín hiệu di động đều bị tốc độ nói như gió xoáy của cậu ta đập “xình xịch”: “Đội trưởng Lạc, em đã nói chuyện với đồng nghiệp Đổng Càn, tình hình cơ bản không khác Lão Khâu nói lắm, không có giá trị tham khảo, cho nên em lại tự chủ trương tra tài khoản, tài sản, bệnh án và tình hình gia đình ông ta, báo cáo luôn bây giờ không anh?”

“… Bốn mắt à, người đã chết rồi, chúng ta không gấp, nào, hít sâu một hơi, nói chậm thôi.” Lạc Văn Chu cảm thấy tai mình cũng sinh ra ảo thính, “Chỉ một lúc mà chú đã tra nhiều như vậy? Ngay cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của Đổng Càn cũng lục ra rồi?”

Tiêu Hải Dương: “Đổng Càn hiện sống ở thành phố ta, từng kết hôn, vợ đã chết, nhà không có cha mẹ già, góa vợ nuôi một cô con gái, tên Đổng Hiểu Tình, hai mươi bốn tuổi, chưa kết hôn, đã tốt nghiệp, làm kế toán ở một công ty bách hóa. Tài khoản với tình hình tài sản của hai cha con đều không có gì khác lạ, tất cả chi tiêu cơ bản phù hợp với thu nhập và mức sống. Đổng Càn bình thường không có ham mê xấu, sống tương đối giản dị, thu nhập cũng tàm tạm, trong nhà có sổ tiết kiệm sáu số, còn đứng tên một căn nhà, báo cáo kiểm tra sức khỏe năm gần nhất cho thấy ông ta hơi ‘ba cao’, ngoài ra các chỉ số khác đều bình thường – A, đúng rồi, đội trưởng Lạc, em còn tìm đến người ở nơi con gái ông ta làm việc, đồng nghiệp Đổng Hiểu Tình chứng thực, cô ta gần đây không có chi tiêu lớn, không quen bạn trai, không bị bệnh nặng, cảm xúc cũng rất ổn định.”

Lạc Văn Chu bật loa ngoài, ba người trong xe đều giật mình trước cái miệng siêu đẳng “ăn nho không phun vỏ” của Tiêu Hải Dương.

Lang Kiều thì thào: “Mẹ ơi, thật sự là…”

Tiêu Hải Dương mù mờ “Hả” một tiếng: “Không phải cần loại trừ tình huống mua hung giết người trước ạ, em nghĩ không sai chứ?”

Lạc Văn Chu giơ tay chỉ Lang Kiều, ý bảo bớt nói nhảm, học hỏi người ta, sau đó lại hỏi Tiêu Hải Dương: “Theo chú nói, ông ta trên không có cha mẹ già, dưới không có con nhỏ, trong nhà không có gánh nặng, kinh tế cũng coi như dư dả – thế ông ta nhận công việc thời gian gấp nhiệm vụ quan trọng kiểu này, là thỉnh thoảng một lần hay là thường xuyên?”

Tiêu Hải Dương hơi ngớ ra: “Việc này…”

“Hải Dương, tài xế xe tải mệt rã rời lái xe kỳ thực rất thường thấy trong nghề, các tài xế dày dạn kinh nghiệm như họ đều mở mắt mơ màng một lúc, sẽ không đạp lên chân ga,” Lạc Văn Chu hết sức kiên nhẫn nói, “Đổng Càn lái xe nhiều năm chưa từng xảy ra tai nạn, đã là gần đây thân thể lẫn tâm trạng đều không có vấn đề gì, vậy tại sao hôm nay lại xảy ra sự cố thế này? Muốn xác định rốt cuộc có phải mua hung giết người hay không, chú dùng ‘brute force’ lần lượt loại trừ tình huống mình tưởng tượng được, phương pháp điều tra này không chặt chẽ lắm, vì trên thế giới còn có những điều chú không tưởng tượng được. Nếu như có thể, tốt nhất là tìm được một nguyên nhân có sức thuyết phục.”


Tiêu Hải Dương vội vội vàng vàng nói: “Vâng đội trưởng Lạc, em lập tức đi tra ngay!”

“Khoan đã, anh chỉ nói thế thôi, hiện tại còn chưa quy kết vụ này là ‘mưu sát’, chú hãy trở về trước…” Lạc Văn Chu còn chưa dứt lời thì Tiêu Hải Dương đã hấp tấp cúp máy.

Lạc Văn Chu: “…”

Anh đã hiểu vì sao Tiêu Hải Dương ban đầu ở phân cục Hoa Thị chẳng được ai ưa, ngoại trừ cậu nhóc bốn mắt này đặc biệt không giỏi ăn nói, chỉ riêng sự nhiệt tình trong công việc như chuẩn bị soán vị đoạt quyền bất cứ lúc nào, trong mắt đám Vương Hồng Lượng phải là mối họa cực lớn, chẳng trách họ căn bản không định cho người này vào phạm vi phe mình.

Người báo án nói cũng chẳng rõ, các nhân vật liên quan khác còn đang trên đường chạy đến Yến Thành, pháp y cũng tạm thời chưa có kết luận, ngoại trừ đồng chí Tiêu Hải Dương bơm máu gà lao như điên đi tìm chân tướng, mọi người đều rỗi việc. Lạc Văn Chu tiện đường thả Lang Kiều xuống, lại chở Phí Độ về cục đổi xe rồi ai về nhà nấy.

Lúc này lại lướt di động, bản tin về Chu Tuấn Mậu đã kín màn hình, Phí Độ mở đại vài tin: “Nhà họ Chu quả nhiên không một cây đèn nào cạn dầu – nhân lúc thị trường chứng khoán Mỹ vẫn chưa báo cáo cuối ngày, bây giờ tôi cho người bán cổ phiếu Chu Thị chờ mua lại, có phải hơi thất đức không?”

Chỗ quay đầu ở ngã tư hơi kẹt xe, Lạc Văn Chu nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu nói Chu Hoài Tín kia?”

“Bản tin trang nhất nói là ‘Tiên sinh Chu Tuấn Mậu chủ tịch tập đoàn Chu Thị gặp tai nạn giao thông thiệt mạng, vụ việc kỳ lạ, nghi là có nội tình khác, con trai thứ đã báo cảnh sát’,” Phí Độ hơi đùa cợt đọc tiêu đề bản tin, “Thế nào, chỉ sợ thiên hạ không loạn phải không? Người như Chu Tuấn Mậu, dù chết bình thường, mọi người cũng phải tự tưởng tượng một vụ ân oán nhà giàu, huống chi là tai nạn thật. Chu Hoài Tín là một trong những người thừa kế di sản của ông Chu, hiện tại vừa vặn chỉ có một mình hắn ở trong nước, nếu hắn không lập tức gào khóc báo cảnh sát yêu cầu điều tra rõ, người khác sẽ xếp cho hắn vai gì? Dù sao thì, ai cũng cho rằng Malcolm và Donalbain đã giết chết người cha nhân từ của họ.” (Malcolm và Donalbain là con trai vua Duncan, các nhân vật trong Macbeth)

Đèn sau của dòng xe cộ phía trước như một con rồng, đầu đuôi vô tận, Lạc Văn Chu làm bộ không hiểu câu này của Phí Độ đang ám chỉ chính hắn, điềm nhiên hỏi: “Mối quan hệ cha con của Chu Hoài Tín với ông Chu như thế nào?”

“Một đứa con bất tài, là người bên lề, không hợp với cả Chu Thị, trên có ông anh mười hạng toàn năng đối lập,” Phí Độ nhún vai, “Còn có thể thế nào? Nghĩ cũng biết là tương đối căng thẳng.”

“Vậy còn cậu?” Lạc Văn Chu lẳng lặng hỏi, “Theo tôi được biết, hồi thanh thiếu niên cậu chưa từng làm chuyện gì quá quắt, lại là con một, tại sao quan hệ với cha cũng căng thẳng?”

Phí Độ thoạt đầu sửng sốt, sau đó quay sang Lạc Văn Chu, giảo hoạt đi một vòng: “Hửm? Đội trưởng Lạc có hứng thú lớn như vậy với tôi? Có điều, nghe nói theo quy tắc ngầm trong xã giao của nước ta, chỉ khi cân nhắc coi đối phương là bạn đời tương lai, mới điều tra hết gia phả người ta.”

Nói đoạn hắn hơi nghiêng người, thoáng tới gần Lạc Văn Chu: “Anh xác định anh muốn biết? Thế tôi sẽ hiểu như vậy.”

Đúng lúc xe phía trước nhích một chút, Lạc Văn Chu đạp chân ga cho xe vọt đi, sau đó lại thắng gấp, dội Phí Độ trở lại lưng ghế lái phụ.

“Không muốn nói thì thôi,” Lạc Văn Chu nhàn nhạt nói, “Bớt dùng trò này với tôi đi.”

Phí Độ chỉ cười mà không nói gì.

Hai người im lặng một lúc, đèn tín hiệu ở ngã tư đổi một vòng mới, dòng xe cộ trong đường xe quay đầu một lần nữa dừng lại, chỉ sợ còn phải chờ cơ hội lần tới, đám tài xế sốt ruột ở xung quanh nối nhau bấm kèn, thỉnh thoảng có người hạ kính xuống nhìn, âm nhạc các gu khác nhau từ trong xe bay ra.

Nụ cười trên mặt Phí Độ dần tan đi, có lẽ là do bóng đêm quá tối, hoặc do cảm giác cô độc đặc biệt trong đám đông chen chúc, bỗng nhiên hắn buột miệng nói: “Đôi lúc tôi phát hiện, một người có khi rất khó thoát khỏi huyết thống và hoàn cảnh lớn lên của mình.”

Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái.


“Quan niệm, thói quen, tính cách, khí chất, trình độ đạo đức, văn hóa… Những thứ sau này có thể thay đổi, giống như cành lá thực vật, chỉ cần anh muốn, thì anh có thể sửa mình theo bất cứ hướng nào,” Phí Độ dựa lưng lên ghế, nheo mắt nhìn bầu trời đêm Yến Thành, “Thế nhưng thứ nằm ở tầng càng sâu, càng thuộc về bản chất lại rất khó thay đổi, đó là thứ từ khi anh còn chưa có khái niệm gì với thế giới này, anh đã sớm tiếp xúc trong hoàn cảnh lớn lên, bởi vì những thứ này sẽ đọng lại trong tiềm thức, trong mỗi một khái niệm trừu tượng có được thông qua tiếng mẹ đẻ đều có dấu vết của chúng, chính anh cũng không ý thức được, song chúng sẽ bao phủ cả cuộc đời anh.”

Phí Độ nói đến đây, tựa hồ đã cố gắng hết sức, trong lòng hắn có một cánh cửa, nặng hơn ngàn cân, trục cửa đã rỉ sét loang lổ, trổ hết võ nghệ cũng chỉ có thể đẩy hé ra.

Lạc Văn Chu kiên nhẫn đợi một lúc lâu, nhưng hắn không nói tiếp.

Phí Độ: “Đội trưởng Lạc, có thể cho tôi mượn tay một chút không?”

Theo câu báo trước này của hắn, tế bào thần kinh toàn thân Lạc Văn Chu vô thức chạy hết tới tay phải buông xuống. Sau đó, Phí Độ hết sức nhẹ nhàng và thong thả đặt tay lên mu bàn tay anh, ngón tay thuôn dài lạnh ngắt, lòng bàn tay lại nóng hổi, không hề dùng nhiều sức, cho anh cơ hội rút lại bất cứ lúc nào.

Cảm giác khó lòng hình dung trườn lên tay phải của Lạc Văn Chu, trong xe đột nhiên tăng ít nhất hai độ, cơ cánh tay anh vô thức căng cứng, nhưng lạ lùng là anh không rút tay về – Phí Độ cúi đầu, cẩn thận nắm tay anh, khiến Lạc Văn Chu nhớ tới con Lạc Một Nồi nửa đêm không biết bị ác mộng gì đánh thức, chạy tới ké gối của anh.

Đột nhiên, xe sau sốt ruột bóp kèn, Lạc Văn Chu giật mình, lúc này mới phát hiện đèn đã đổi, phía trước trống một khoảng lớn, như đang hoan nghênh người khác chen ngang.

Biểu cảm yếu ớt của Phí Độ chớp mắt như hơi nước lặng lẽ tan biến vào không trung, đuôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, hắn mau chóng cúi đầu hôn mu bàn tay Lạc Văn Chu một cái, đầu ngón tay sượt qua chỗ mẫn cảm nhất lòng bàn tay như có như không, sau khi Lạc Văn Chu giật tay về, Phí Độ ra vẻ vô tội chớp chớp mắt: “Ối chà, thật ngại quá, đội trưởng Lạc sức hút quá lớn, bất cẩn một cái là được một tấc muốn tiến một thước ngay.”

Lạc Văn Chu: “…”

Tên này quả thật là thông thạo mười tám môn võ nghệ, bảy mươi hai chiêu số.

Lạc Văn Chu bị hắn chọc tức đến buồn cười, vừa tăng tốc lái qua ngã tư vất vả lắm mới qua được, vừa nói: “Phí Độ, có phải tôi nuông chiều cậu quá rồi không?”

Phí Độ dò xét lời nói và sắc mặt của anh, cảm thấy mình trêu hơi quá, bởi vậy một vừa hai phải ngậm miệng lại không đổ dầu vào lửa, khi Lạc Văn Chu nóng nảy chui đông lủi tây trong dòng xe cộ, giữ chặt tay nắm trên cửa xe, đằng vân giá vũ bay về Cục công an.

“‘Người bình thường’ chúng tôi bất kể đứng đắn hay không, đều không có thói quen ra tay với người quen,” Sắc mặt Lạc Văn Chu hơi sầm xuống, anh ra hiệu cho Phí Độ cút xuống xe, “Thèm bị đè thì biến đi tìm đám bạn nhậu thích vẽ xương khô đi.”

Nói xong, anh đóng sầm cửa xe, quay lưng đi thẳng.

Phí Độ ngồi một mình trong chiếc xe công vụ với mùi nước hoa xịt xe khó ngửi, nhấm nháp một lúc sự bực dọc Lạc Văn Chu để lại, cảm thấy “mùi vị” này tuyệt vời bất ngờ, rất chưa thỏa mãn.

Tiêu Hải Dương nâng kính, chạy chầm chậm vào bệnh viện, vừa chạy vừa lấy thẻ công tác, giơ ra trước cô gái dường như đã thất hồn lạc phách: “Đổng Hiểu Tình phải không? Xin chào, tôi là…”

Ánh mắt lạnh như băng của Đổng Hiểu Tình cắt ngang lời cậu.

“Cảnh sát?” Vành mắt cô đỏ hoe, tiếng nặng giọng mũi, “Tôi biết, anh không phải còn chạy đến công ty tôi điều tra sao? Thế nào, không tra được gì bèn đến thẩm vấn tôi?”

Tiêu Hải Dương hiền như khúc gỗ, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, hơi bối rối hắng giọng, nói nghe cực kỳ dễ ghét: “Tôi chỉ muốn nắm sơ về tình hình…”

Đổng Hiểu Tình quật cường trừng mắt nhìn cậu.

Tiêu Hải Dương vắt óc hồi lâu, vẫn cực kỳ thiếu khéo léo mở miệng hỏi thẳng: “Ông Đổng Càn bình thường nhận đều là công việc có nhiệm vụ nặng như thế này à? Theo tôi được biết, nhà các cô…”

“Nhà chúng tôi không vay nặng lãi, không có ai mắc bệnh nan y, ba tôi không phải ma bài ma bạc nợ nần chồng chất, chúng tôi nghèo thì nghèo, nhưng sống rất tốt, không cần vì vài đồng tiền dơ bẩn mà đi giết người!” Đổng Hiểu Tình cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, đề tài hot đang sôi sùng sục trên mạng, lời đồn đãi há cái miệng ác độc nhằm vào cô gái trẻ lẻ loi một mình, cô ném di động vào người Tiêu Hải Dương.

“Ba tôi gây tai nạn, là lỗi của ông ấy, trách nhiệm của ông ấy, cần đền bao nhiêu tiền, tôi gánh vác, không đủ thì tôi có thể đi vay, đời này cho dù làm trâu làm ngựa tôi cũng có thể trả hết, nhưng các anh không thể dựng chuyện nói xấu ông ấy! Ông ấy đã chết rồi, không có miệng biện giải cho mình, các anh nhất định phải chấm máu người ăn màn thầu sao?”

Tiêu Hải Dương im lặng nhặt di động của Đổng Hiểu Tình lên, không biết nên nói từ đâu: “Tôi…”

“Mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông, khi đó ba vì việc này mà suốt một năm không dám động vào xe, khó khăn lắm mới cầm lại vô-lăng lần nữa,” Đổng Hiểu Tình nước mắt tuôn rơi, hằn thù nhìn Tiêu Hải Dương, “Bây giờ các anh lại còn nói ông vì tiền lái xe tông người ta? Sao các anh có thể như thế, làm sao con người các anh có thể xấu xa như thế?”